LƯU NGUYỆT HÀN TINH - Trang 77

rớt máu của hai người họ. Đến phút cuối, từ trong đám người Chiến minh
đột nhiên giải phóng ra một lượng khói độc lớn, đây chính là dấu hiệu bảo
vệ khi sinh mệnh của Ngũ độc bị đe dọa, Đám khói độc kia cũng chặn tầm
mắt Lưu Nguyệt. Nhưng theo quán tính nàng vẫn điên cuồng bơm máu.
Chờ khói độc phai nhạt, chỉ nhìn thấy một mình Thiển Thiển cô độc đứng ở
đó. Lưu Nguyệt bởi vì quán tính tay vẫn không ngừng, mấy cái trị liệu cao
cấp đều thêm trên người Thiển Thiển.

Lưu Nguyệt đột nhiên cảm thấy khoang miệng khô khốc, có chút khàn

khàn hỏi Thiển Thiển đang ngồi bên cạnh: “Vừa rồi là Không độc đúng
không?” Thiển Thiển cũng ngây ngốc nhìn vào màn hình, nửa ngày mới trả
về một câu “Là hắn, đúng là đồ ngu!” Thanh âm nghe rất to, cũng rất khô.

Lưu Nguyệt đột nhiên cảm thấy áy náy, “Ta vừa rồi không có thêm cho

hắn sao?Là ta đã hại chết hắn……” Thiển Thiển quay đầu nhìn Lưu
Nguyệt, nặn ra một nụ cười méo mó khó coi nói, “Đều không phải, là lúc
đấy cái tên ngu đó đi theo ta vọt vào đám người kia, liền cố ý che phía trước
ta, bình thường khoái tỏ vẻ ta đây. Giờ xem như lấy mạng ra trả đi.” Lưu
Nguyệt ẩn ẩn cảm thấy Thiển Thiển nói chuyện thanh âm có chút quái,
cũng không ra tiếng, đợi một chút, lại nghe gặp Thiển Thiển tức giận lặp lại
câu “Cái đồ ngu kia! Hắn nghĩ hắn là ai chứ, còn chơi trò anh hùng cứu mỹ
nhân, ta tuyệt đối sẽ không cảm tạ hắn!”

Đột nhiên gian, Lưu Nguyệt cảm thấy, kỳ thật Thiển Thiển cũng không

phải rất chán ghét Không độc, dù rằng hai người bọn họ ở cùng một chỗ
thường hay sinh sự. Nếu không chuyện Không độc chết, Thiển Thiển sẽ
không để ý như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.