Diêu Bân thấy một màn như vậy, nguyên bản nụ cười đang treo trên mặt,
nhất thời u ám.
"Hai tháng nay ngươi chạy đi đâu? Thật coi kiếm phô là tư trạch của
ngươi, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?” Trong mắt Diêu Bân ngập tràn lửa
giận, cao giọng quát.
"Trần Quang đại sư bế quan, ở lại Kiếm Lư cũng không có gì làm, ta liền
cáo biệt tiểu thư, đi ra ngoài một chuyến.” Thiết Kiên nghe vậy, thần tình
không chút biến hóa, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
"Diêu đại ca, huynh nổi giận như vậy làm chi? Chuyện Thiết đại ca xin
nghỉ ta cũng biết, tiểu thư cũng đã đồng ý.” Tiểu Toán Bàn thấy thế, hơi bất
mãn nói.
"Nhưng ...” Diêu Bân càng tức giận hơn, còn định nói thêm, lại bị Tiểu
Toán Bàn mở miệng cắt ngang.
"Huynh không phải đang định đi mua đan dược giúp Trần Quang đại sư
sao, đừng nhiều lời nữa, nhanh đi a.” Tiểu Toán Bàn thúc giục.
Diêu Bân nghe vậy hơi kiềm lại, chần chờ nói:"Không phải muội nói sẽ
đi cùng ta sao?”
"Không phải Sở đại ca đã trở về rồi sao, đúng lúc ta có chút việc muốn
nói với huynh ấy, thật có lỗi.” Tiểu Toán Bàn thờ ơ trả lời.
"Được, được rồi.” Diêu Bân bị từ chối khéo, hung hăng trừng mắt với
Thiết Kiên, bất đắc dĩ xoay người, đi về phía tiền viện của kiếm phô.
Thiết Kiên nhìn thấy màn này, trong lòng không khỏi than thầm, chợt
thấy có phần đồng tình với Diêu Bân.