LUYỆN KIẾM
Vong Ngữ
Chương 44: Sự Thật Phũ Phàng
Thiết Kiên xúc động, hốc mắt cũng có chút ẩm ướt, hắn và Tư Đồ Hạo
tuy không thân thiết, nhưng lúc này chẳng biết tại sao, lại cảm thấy vô cùng
khó chịu.
"Lộ mạn mạn. . . Kỳ tu viễn hề. . ." Tư Đồ Hạo nhìn Thiết Kiên, nói ra
một câu cuối cùng.
Mặt mũi của hắn cấp tốc tái nhợt, khô héo, tất cả sinh cơ trong cơ thể đều
hao hết, biến thành dáng vẻ da bọc xương, đột ngột qua đời.
Hốc mắt của Thiết Kiên đỏ lên, đút miếng Thạch Phù vào trong túi thơm
của Ninh Tiểu Tiểu cho hắn, sau đó lại bỏ vào trước ngực.
Hắn nhìn tới di hài của Tư Đồ Hạo, nắm chặt chiếc nhẫn trữ vật kia trong
tay, chậm chạp không muốn nhúc nhích.
Sau một hồi lâu.
Nơi cửa thang lầu đột nhiên vang lên một trận tiếng bước chân, một
trung niên nam tử áo bào tím có vân bạc đi lên lầu, xuất hiện tại nơi đó.
"Kiên nhi." Một âm thanh quen thuộc vang lên.
Thiết Kiên nghe tiếng, bỗng nhiên ngẩng đầu, có chút khó tin nhìn về
phía đầu cầu thang.
Hắn nhìn thân ảnh quen thuộc kia, thanh âm có chút run rẩy, nghẹn ngào
kêu lên: "Cha."