LUYỆN KIẾM - Trang 371

Ai có thể ngờ tới, người vừa mới xuất hiện, lại chính là người phụ thân

mất tích đã lâu của Thiết Kiên - Thiết Thụ.

Điểm khác so với trong trí nhớ, là Thiết Thụ trước mắt này hình như già

nua thêm vài phần, trên khuôn mặt chính trực kia có nhiều nếp nhăn hơn,
bộ râu ngắn dưới hàm cũng đã có vài chỗ bạc trắng, chỉ có đôi mắt hổ, vẫn
là thần quang nội liễm, thoạt nhìn không giận mà uy.

"Hài nhi bất hiếu, hại cha chịu khổ rồi." Thiết Kiên vội khuỵu xuống,

quỳ gối ở phía trước Thiết Thụ.

"Nói gì vậy, là lỗi của vi phụ, không bảo vệ được con, mới làm hại con

khốn khổ lưu lạc, phiêu bạt tha hương." Thiết Thụ than thở một tiếng, mở
miệng nói.

"Cha, sao người lại tìm được nơi này?" Thiết Kiên vui sướng, mở miệng

hỏi.

"Lúc trước lão tặc Ninh Kham dẫn người nhân đêm tối tập kích phủ thứ

sử của ta, ta mang theo thân tín đoạn hậu, thật vất vả phá vây rời đi, không
nghĩ tới tặc tử thế lớn, chỉ được trốn đông núp tây khắp nơi. Về sau chẳng
biết tại sao, chúng không còn truy lùng gắt gao nữa, lại thu được tin tức do
con truyền đến, mới biết con đã đến kinh thành của Việt Quốc, vì vậy gấp
rút chạy đến nơi này. Lại từ chỗ Yến gia đó biết được con đã đến nơi này,
bèn lặng lẽ đuổi theo. Phải rồi, đến cùng ở đây đã phát sinh chuyện gì?"
Thiết Thụ nhìn quanh bốn phía, lộ vẻ nghi hoặc.

"Là thế này. . ."

Thiết Kiên vừa muốn nói chuyện, chỉ thấy Thiết Thụ dùng tay vỗ trán

của mình, nói:

"Con xem xem, vi phụ đã lâu không gặp con của mình, quá mức kích

động, sao lại để cho con quỳ mãi, mau mau đứng lên."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.