Nói xong mở cửa chuẩn bị xuống xe, chợt nghe Quý Văn Nghêu âm
trầm nói: “Lâm An Nhàn, vừa rồi cô trực tiếp thừa nhận cô là loại nữ nhân
ham thích hư vinh!”
Lâm An Nhàn không hiểu Quý Văn Nghêu tại sao nói như vậy, vì thế
quay đầu lại nhìn hắn. Chỉ thấy Quý Văn Nghêu cũng nhìn mình, mặt
không biểu tình nhưng ánh mắt có chút dọa người, gắt gao nhìn chằm chằm
cô. Lâm An Nhàn trong lòng chợt lo lắng, một câu cũng không dám nói,
xoay người xuống xe đi thẳng.
Nhìn bóng dáng Lâm An Nhàn nhanh chóng biến mất, hai tay Quý
Văn Nghêu nắm chặt tay lái, hận không thể bóp nát, chỉ có như vậy mới
khắc chế lửa giận đang ngùn ngụt thiêu đốt trong nội tâm hắn.
Thích cũng tốt, hận cũng tốt, nguyên lai là tự mình đa tình! Người ta
căn bản không nhớ hắn, đoạn ký ức một nam một nữ quấn quýt trong mắt
cô ta chỉ là chuyện nực cười.
Sáu năm qua, hắn so đo, hận thù cái gì? Chính mình mạo hiểm táng
gia bại sản phiêu lưu vay mượn kinh doanh, bất kể ngày đêm miệt mài phấn
đấu là vì cái gì?
Sai lầm rồi, hiểu sai ý, Lâm An Nhàn hôm nay làm cho Quý Văn
Nghêu hiểu được một sự kiện………..
So với sáu năm trước,…….. không đúng! Sau khi hắn công thành
danh toại, trừ bỏ Lâm An Nhàn không một người nào có thể dễ dàng lay
động cảm xúc của hắn. Hôm nay, cũng nữ nhân ấy cho hắn nếm hết thảy vũ
nhục cùng thương tổn!
“Lâm An Nhàn khinh người quá đáng!” Quý Văn Nghêu oán hận nhìn
hướng Phó gia thì thào tự nói.
********************************