tháchcôcũngkhôngdám làm gì tôi, hôm nay tôi đến đây lànóicôbiết chuyện
chúng ta chưa xong đâu! Chờ vết thương lành tôisẽdạycômộtbài học
đểcôphải kêu cha gọi mẹ. Nếu Quý Văn Nghiêukhôngtrả tiền, giao nhà theo
ý tôithìsuốt đời nàycôđừng hòng sống yên ổn!” Phó Minh Hạo hùng hổ hù
doạ rồi trừng mắt nhìn Lâm An Nhàn sau đó bỏđi.
“Văn Nghiêu.”
“Tìmanhcó chuyện gì?” Giọng của Quý Văn Nghiêukhôngbiểuhiệnra
cảm xúc gì.
“Chúng tanóichuyện, đượckhông?”
“Được,anhđangở nhà, em đến đâyđi.”
Lâm An Nhàn cố tình ăn diện trang điểmmộtchút rồi mới xuống đón
xeđitới nhà Quý Văn Nghiêu.
Đứng trước cửa nhàanhdo dựmộtlúc, Lâm An Nhàn có chút khẩn
trương nhấn chuông.
“Chị An Nhàn đến rồi à, mau vàođi! Lâu lắm rồikhôngthấy chị đến
chơi, dạo này chị rất bận sao?” Hồng Oánh tự nhiên, hào phóng mời Lâm
An Nhàn vào nhà, thái độ cực kì thân thiết.
Quý Văn Nghiêu cườinói: “Em quyết địnhđi,anhkhôngcó ý kiến.”
nóixong nhìn sang Lâm An Nhàn hỏi: “Muốnnóichuyện gì?”
Lâm An Nhàn đứng dậy nhìnthậtkỹ hai người trước mắt, cuối cùng
nhìn thẳng Quý Văn Nghiêu hỏi ngược lại: “anhlàm thế này là diễn trò cho