em xem hay hai ngườiđãthậtsựcó quan hệ?”
Quý Văn Nghiêu khẽ cười: “anhlàm gì phải diễn, vả lại có cần phải
diễn trò sao?”
Rồi bình tĩnh giải thích vớianh: “Văn Nghiêu, em từngnóichỉ
cầnanhkhôngbuông,thìdù có khó khăn đến đâu em cũngsẽluôn ở bên
cạnhanh. Em cũng biếtanhlà người có cừu tất báo nên hôm nay việcanhthân
mật với Hồng Oánh là cố ý diễn trò trả thù em cũng được, haythậtsựđộng
lòng vớicôấy cũng được, dù gìthìem cũngđãkhôngthất hứa. Nhưng tổn
thương đó quá lớn, nên dù cảm ơn những gìanhđãlàm cho em, và em cũng
vĩnh viễnsẽkhôngbao giờ quênanhđãcứu em, chúng ta chia tayđi,
emkhôngmuốn tiếp tục đối mặt với những việc này nữa, em mệt mỏi lắm
rồi, chúng ta đừng cãi nhau nữa, có đượckhông?”
Quý Văn Nghiêu ngây dại nghe Lâm An Nhànnói, ngực như bị cái gì
đè lại, vừa nặng nề vừa đau nhói.
“Emnóigì thế?”
Thậm chí em cũng biết nếuanhkhôngám chỉ gì đó với Hồng
Oánh,thìsaocôta dám thay đổi xưng hô, dám tùy ý ra vào phònganh, dám
thểhiệntư thái bà chủ nhà? Quý Văn Nghiêu, đừngnóithêm gì nữa, chúng ta
chia tay nhau ở đâyđi, emsẽkhônggặp lạianhnữa, cũngsẽkhôngchấp nhận
bất cứ quan hệ nào vớianh.anh, Phó Minh Hạo và cả Tả Nghĩa Phàm đều
biến khỏi cuộc sống của emđi.”
Lâm An Nhàn đẩy Quý Văn Nghiêu ra,đithẳngkhônghề quay đầu lại.