Bạch Tuyết Tinh đứng dậy, khóc sướt mướt: “Ba ngày trước, Minh
Hạođilàm nhưngkhôngvề nhà, tôi chỉ mong Quý tổng giơ cao đánh khẽ.”
Lâm An Nhàn mặtkhôngthay đổi nhìn Quý Văn Nghiêu, rồi hỏi Bạch
Tuyết Tinh: “Phó Minh Hạo mất tích liên quan gì Văn Nghiêu?”
Bạch Tuyết Tinh khiếp đảm nhìn Quý Văn Nghiêu lí nhí: “Vì sau khi
Quý tổng điện thoại hỏi tôi Minh Hạođãlàm gìcô,thìMinh Hạo mất tích.”
Lâm An Nhàn nghe xong suy nghĩmộtlúc rồinói: “côvềđi,
tôikhônggiúp được, với những chuyện xấuanhtađãlàm âu cũng là đúng tội.”
Bạch Tuyết Tinhkhôngtin Lâm An Nhàn lạnh lùng như thế, khóc càng
hung: “côtừng hứa chỉ cần tôi phối hợpcôsẽcho tôi và Minh Hạomộtchốn
an thân, saohiệngiờ lại nuốt lời?”
Lâm An Nhàn khẽ cười: “Tôi đáp ứng nhưng Phó Minh Hạo đối đãi
tôi thế nàocôcònkhôngrõsao!”
“Lâm tiểu thư, Minh Hạo nhất thời hồ đồ,côcứuanhtađi, tôi thayanhta
nhận sai,côthaanhtađi!” Bạch Tuyết Tinh khóckhôngthành tiếng.
Tuy đườngnhỏvắng người nhưng Lâm An Nhàn cũng lo bị người khác
chú ý, lớn tiếng quở trách Bạch Tuyết Tinh: “côcầu tôi cũng vô dụng, có
chứng cứ gì màcôkhẳng định việc Phó Minh Hạo mất tích liên quan tới Văn
Nghiêu.”
Quý Văn Nghiêu đứng bên cạnhkhôngrời mắt nhìn An Nhàn, vừa
nghecônóitrênmặt lập tức tươi cười.
Bạch Tuyết Tinh căn bảnkhôngnghe Lâm An Nhànnói.
Lâm An Nhàn cau mày như chán ghét, tiến lên dùng sức
kéocôgáitrước mặt qua bên cạnh, thừa dịp Quý Văn Nghiêukhôngchú