Vì thế, Lâm An Nhàn đành im lặng nghe mẹ nói.
“Xem như em mượn tiền chị đi, buôn bán có lời em sẽ trả, như vậy chị
cũng làm không đồng ý sao.” Lâm Húc nghĩ chị gái keo kiệt, không muốn
cho mượn.
“An Nhàn, chuyện này ba có thể thay em con đảm bảo, lúc đó nhất
định bảo nó trả cho con, con cùng Minh Hạo thương lượng một chút”
Dương Hưng Đạt nói.
Lâm An Nhàn thấy ba cũng lên tiếng, lại không có biện pháp cự tuyệt,
đành phải “Bất quá Minh Hạo lại đi công tác, chờ ánh ấy về con sẽ hỏi.”
Dương Quế Trân nghe thế mới nở nụ cười “Cũng không phải nghèo
rớt mồng tơi, ngày đó con cùng Minh Hạo về ăn cơm, tiện cho Lâm Húc
cám ơn nó.”
Lời này hàm ý không được cũng phải mượn? Lâm An Nhàn âm thầm
sốt ruột, lại không thể nói tình hình thực tế, cơm nước xong ảo não trở về.
Trên đường, nàng mua chút hoa quả, điểm tâm, nói đối Vương Thu
Dung là quà mẹ gửi qua biếu. Vương Thu Dung nghe xong tâm tình không
tệ
“Thay tôi cám ơn mẹ cô, tuy thông thường nhưng tâm ý khó được”,
hỏi thăm thông gia vài câu, sẽ không nói thêm nữa.
Lâm An Nhàn chờ Phó Minh Hạo công tác về, ăn tối xong liền ám chỉ
hắn về phòng.
Chờ hai người về phòng, Phó Minh Hạo ôm Lâm An Nhàn nói:
“Mới đi vài ngày, đã nhớ anh sao?” Nói xong, tay chân không thành
thật sờ loạn.