Đôi khi nên dùng thuật ngữ “chi tiêu khoản vay mượn” để chỉ các khoản đầu tư công cộng được tài trợ bằng sự vay mượn từ cá nhân và những khoản
kinh phí công cộng hiện hành khác cũng do các khoản vay mượn này mà có. Nói đúng hơn, kinh phí công cộng này phải được coi như tiết kiệm âm,
nhưng hành động chính thức thuộc loại này không bị ảnh hưởng bởi động cơ tâm lý giống như những động cơ chi phối tiết kiệm tư nhân. Do đó “chi tiêu
khoản vay mượn” là một cách biểu hiện thuận tiện các khoản vay mượn ròng của các nhà cầm quyền về mọi mặt, hoặc về tài khoản vốn hoặc để đối phó
với thâm hụt ngân sách. Một hình thức chi tiêu khoản vay mượn là tăng đầu tư, và một hình thức khác là tăng cường tiêu dùng.