MA CÀ RỒNG SA NGÃ - Trang 172

- Mẹ nghe nói con vừa cho giết lão quản gia phải không?

- Vâng! - Tôi ngã nhoài ra giường, mệt mỏi đáp.

- Con... sao lại thành ra như vậy? - Mẹ tôi ngồi xuống bên giường, xoa

đầu tôi.

- Con không biết nữa. Chỉ đơn giản là con muốn tìm cái gì đó để quên

đi, khỏa lấp tất cả. - Ở bên mẹ, tôi không cần phải tỏ ra mạnh mẽ nữa.

- Vì con bé Mie à?

Tôi chỉ biết gật đầu đáp lại.

- Sẽ thế nào khi con bé nhìn thấy con như vậy nhỉ?

Tôi giật mình, thực sự không biết trả lời làm sao với một câu hỏi như

thế.

- Linh hồn của con bé sẽ không được vui nếu con cứ như vậy đấy!

- Con không quan tâm! Con ghét hai từ "linh hồn" đó... - Tôi giận dỗi

quay mặt vào trong.

- Uhm, không nói nữa. Nhưng sao con không đi thăm Mie lần nào vậy?

Đến mộ con bé đấy!

Tôi im lặng, làm thế có khiến chị sống lại được không? Hay là tôi sẽ

càng đau lòng hơn khi nhìn thấy nắm mồ mang tên chị?

- Còn đứa con của con bé nữa chứ? Lỡ như năm đó nó được sinh ra thì

sao?

Tôi giật mình, chuyện này không phải là tôi chưa từng nghĩ đến. Nhưng

có nghĩ thế nào cũng chẳng thể tin được : con chúng tôi, nó còn sống sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.