MA CÀ RỒNG SA NGÃ - Trang 231

- Hôm nay là ngày cuối cùng tôi đến đây... - Cô gái nói bằng một giọng

không to cũng không nhỏ.

Vừa đủ để làm tim ai đó nhói lên...

- Vì sao chứ?

- Thì anh cũng đã khỏe hơn rồi, cần người chăm sóc làm gì nữa?

- Chưa, tôi đã khỏe lúc nào đâu?

Anh nói ngay câu nói kia, làm cho cả hai khó xử trong chốc lát...

- À, ý tôi là... cô cứ đến đây nếu cô muốn!

- Anh kỳ lạ thật nha! - Cô gái bày ra vẻ mặt khó hiểu nhìn anh - Thôi,

không nói nữa, tôi đi đây.

- Cô... - Chưa kịp nói hết câu thì cô gái kia đã đi mất.

Loại cảm xúc kì lạ này, chính là yêu?

Một mảnh giấy đã được ai đó đặt sẵn trên bàn từ lúc nào :

'Không sợ anh vì anh tàn phế, không ghét anh vì lúc trước anh luôn đối

xử không tốt với em.

Nhưng em không muốn anh cứ mãi ủ dột, mãi khép mình trong căn

phòng đó. Anh sẽ phải chết vì cô đơn đấy!

Ra ngoài đi, xem thử cuộc sống này còn có những gì mà anh muốn thực

hiện? Từng bước một mà cố gắng.

Em đợi anh!'

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.