MA ĐAO CA - Trang 280

Y đi đến bên Bạch Ngọc Quyên, giải huyệt cho nàng, nhét Hồ Thiết Sanh

trong vào lòng nàng và nói :

- Tiểu nha đầu, từ nay đừng gây sự với người nhà nữa, bất luận ngươi với

tiểu tử này có thù hận gì thì cũng phải nghĩ đến huyết thù của hai nhà,
chung lưng đấu cật báo thù tiết hận. Mai kia gặp lại tên tiểu tử Bạch Phàm,
phải hết sức thận trọng.

Đoạn cõng người què trên vai tung mình phóng đi, thoáng chốc đã mất

dạng trong đêm tối.

Bạch Ngọc Quyên thờ thẫn đứng lên, vừa rồi nàng tuy bị điểm huyệt

nhưng mắt vẫn còn thấy và tai còn nghe, đương nhiên cũng nghe Ma Đao
Ca và thấy Thôi Miêu Tú Sĩ và người bịt mặt cao to khiếp sọ bỏ chạy.

Nàng tuy biết lời nói của người mù không phải là vô căn cứ, nhưng nàng

vẫn không tin người anh tuấn phong nhã như Bạch Phàm lại có ý định làm
hại nàng. Nàng vừa thấy cuộn chăn này là lửa giận lại bừng cháy trong
lòng.

Nàng đưa mắt nhìn ra sông, chỉ thấy sóng nước cuồn cuộn, mênh mông

bát ngát, không biết Tiểu Lục Tử sống chết ra sao.

Điều nàng lấy làm lạ là mình đã ném Bạch Diêu Hồng xuống sông, Tề Lỗ

song tàn sao lại đến đúng lúc cứu nàng ta lên thế này? Họ đã vớt được Bạch
Diêu Hồng, vậy thì Tiểu Lục Tử hẳn cũng thoát hiểm. Y đã đi đâu rồi nhỉ?

Nàng nhớ là mình đã chia làm hai cuộn, cuộn Bạch Diêu Hồng là chăn

bông, vì định tâm giết chết y thị nên nàng quấn rất chặt ném xuống sông,
còn Hồ Thiết Sanh thì chỉ quấn bằng chăn vải. Nàng tuy căm hận Hồ Thiết
Sanh bạc tình, nhưng cũng không đành lòng giết chết chàng.

Nàng về đến khách điếm thì trời đã hửng sáng, nàng hất chăn ra, Hồ

Thiết Sanh vừa lúc tỉnh lại, ngạc nhiên hỏi :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.