MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 104

Giang Trừng lạnh lùng thốt: "Vậy thì không biết tại sao Lam nhị công tử

từ đầu đến giờ vẫn muốn che chở cho một kẻ bừa bãi vô danh nhỉ?"

Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên phì phì cười rộ lên.

Hắn nói: "Giang Tông chủ à, ngươi, ngươi cứ quấy rầy ta như vậy, làm ta

khó xử lắm đó nha."

Đầu mày Giang Trừng nhếch lên nhếch xuống, dự cảm mình sắp phải

nhận lấy mấy lời nói không hay ho của hắn.

Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi nhiệt tình quá, cám ơn nha. Cơ mà ngươi

đừng nghĩ nhiều làm gì. Dù ta có thích nam nhân, cũng không phải nam
nhân kiểu gì ta cũng thích hết đâu, cũng càng không đi với nam nhân vẫy
vẫy tay kêu ta. Loại như ngươi, ta không có hứng thú."

Ngụy Vô Tiện đây là định khiến hắn ta mắc ói. Giang Trừng ghét nhất là

bị người ta hạ thấp, bất luận cách thức có tẻ nhạt bao nhiêu, chỉ cần có
người nói hắn ta có mặt nào đó thua kém, hắn ta sẽ tức giận trong lòng, trà
không nhớ cơm không nghĩ, nhất định phải hơn xa quá khứ mới được. Quả
nhiên, Giang Trừng sa sầm mặt: "Ồ? Vậy xin hỏi, làm sao ngươi mới
thích?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Làm sao hả? Ừm, như Hàm Quang Quân nè, ta sẽ

thích thôi."

Lam Trạm chịu không nổi nhất là cái chuyện cười tẻ nhạt mà lại còn ngả

ngớn thế này, sau khi bị chọc cho mắc ói, y tuyệt đối sẽ chủ động vạch rõ
giới hạn giữ một khoảng cách. Khiến hai người mắc ói cùng một lần, cực
tốt cực tốt!

Ai ngờ, Lam Vong Cơ nghe xong câu này, lại xoay người sang.

Mặt y không chút biểu cảm: "Này là ngươi nói đấy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.