tội ác tày trời. Lam Tư Truy bị hù lạc cả giọng: "Gì hả? Hàm Quang Quân?
Hàm Quang Quân ở trong đó?!!
Lam Cảnh Nghi giận dữ túm hắn: "Cái tên đoạn tụ chết tiệt nhà ngươi!
Này, này, này mà cũng dám đến nhìn lén?!"
Ngụy Vô Tiện tận dụng mọi thời cơ, để mình ngồi vững trên cái tội này:
"Ta đâu có đến nhìn lén Hàm Quang Quân tắm!"
Lam Cảnh Nghi: "Giấu đầu lòi đuôi! Còn nói ngươi không có, ngươi
không có thì ngươi lén lén lút lút ở đây làm gì? Ngươi xem ngươi kìa, xấu
hổ đến nỗi không dám nhìn người ta!"
Ngụy Vô Tiện hai tay che mặt nói: "Ngươi đừng có lớn tiếng như thế
chứ, Vân Thâm Bất Tri Xử cấm ồn ào đó!"
Đang náo loạn, Lam Vong Cơ thân mặc bạch y, tóc dài xoã rơi đi ra từ
sau tầng tầng lớp lớp phong lan. Chỉ tốn thời gian vài câu nói, y vậy mà đã
ăn mặc chỉnh tề, Tị Trần chưa thu vào vỏ. Chúng tiểu bối liền vội vàng
hành lễ. Lam Cảnh Nghi vội hỏi: "Hàm Quang Quân, cái tên Mạc Huyền
Vũ này thật sư rất khó ưa. Vốn nhìn vào việc hắn giúp đỡ khi ở Mạc gia
trang ngài mới dẫn hắn về, vậy mà hắn... hắn..."
Ngụy Vô Tiện tưởng rằng lần này nhất định sẽ không nhịn nổi nữa mà đá
mình khỏi sơn môn, ai ngờ đâu, Lam Vong Cơ hời hợt liếc nhìn hắn một
cái, lặng im chốc lát, soạt - thu Tị Trần vào vỏ.
Y nói: "Giải tán cả đi."
Bốn chữ bình bình thường thường, nhưng dưới uy nghiêm tích tụ, mọi
người lập tức không nói hai lời, tản ra. Lam Vong Cơ thì lại ung ung dung
dung nắm gáy Ngụy Vô Tiện nhấc lên, kéo thẳng một đường đến tĩnh thất.