Ngụy Vô Tiện nói: "Muốn ta tự biên tự diễn sao."
Ngụy Vô Tiện tập mãi thành thói quen mà nói: "Được rồi,ta tự tiếp tục
vậy. chỉ là vừa rồi chính ta muốn làm như vậy với ngươi. Ngươi..."
Còn chưa rứt lời, Lam Vong Cơ bỗng nhiên trở tay ôm cổ của hắn, động
tác thô lỗ đem đầu Ngụy Vô Tiện áp hạ xuống, môi hai người một lần nữa
môi chạm môi.
Tiểu Bình Quả đang chở Ngụy Vô Tiện chợt sợ hãi, cái mồm đang nhai
táo cứng lại, an tĩnh như một con lừa gỗ.
Mặc kệ Tiểu Bình Quả, hai người bước tơi một bụi cỏ. Ngụy Vô Tiện
mãnh liệt đem Lam Vong Cơ đẩy ngã tại xuống đồng cỏ.
Trận mưa rào ngày trước vẫn còn ẩm ươt , thấm ướt bạch y của Lam
Vong Cơ , nhưng rất nhanh đã bị Ngụy Vô Tiện cởi xuống . Hắn nhẹ giọng
nói : "Đừng nhúc nhích."
Cổ, miệng Ngụy Vô Tiện đều là hương cỏ xanh tươi mát. Còn trên người
Lam Vong Cơ lại là mùi đàm hương lãnh đạm. Hắn quỳ gối giữa hai chân
lam Vong Cơ, từ trán y một đường hôn xuống.
Mi tâm, chóp mũi, hai gò má, bờ môi, cằm.
Yết hầu, xương quai xanh, ngực.
Một đường đi xuống , vô cùng thành kinh.
Hôn đến gần bụng, tiếp tục đi xuống,dây buộc tóc theo đầu vai hắn mà
rơi xuỗng, cùng với hô hấp vụn vặt, tại bộ vị nguy hiểm mà trêu trọc, vuốt
ve. Lam Vong Cơ chịu không nổi nữa,tay nắm chặt vai hắn.Ngụy Vô Tiện
nắm lấy cổ tay hắn, nói .'' Dừng nhúc nhích, ta nói, ta tới''.