MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 274

Hiểu Tinh Trần đến nhà hỏi dò, Thường Bình bất đắc dĩ nói với hắn:

ngoại trừ như vậy, ta còn có thể làm gì đây? Không nhịn xuống, nhà chúng
tôi sẽ không có đường sống. Đa tạ đạo trưởng, nhưng... xin ngươi đừng
giúp ta nữa. Bây giờ ngươi giúp ta, chính là đang hại ta.

Cứ như vậy, khúc ca thả hổ về rừng đã hát xong.

Ngụy Vô Tiện ngậm miệng không nói.

Nếu chuyện này xảy ra trên người hắn, mặc cho Lan Lăng Kim thị là thế

gia đứng đầu một tay che trời thế nào, dù là ai hứa hẹn với hắn tiền đồ như
gấm, vinh hoa chói lọi ra sao, hắn cũng tuyệt không hé miệng một câu. Trái
lại, hắn muốn đích thân vào địa lao giữa đêm, băm sống Tiết Dương thành
một đống thịt nát, rồi lại triệu hồi băm thêm lần nữa, mãi đến tận khi hắn
hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời này mới thôi.

Nhưng không phải ai cũng đều có cái tính thà rằng đồng quy vu tận kiểu

như hắn. Thường gia vẫn còn vài người sống sót, Thường Bình cũng còn
trẻ, không vợ không con, vừa bước lên con đường tu tiên. Bất kể là lấy tính
mạng của người nhà may mắn còn sống sót của hắn ra uy hiếp, hay là lấy
tiền đồ và tu vi của hắn ra đe doạ, hắn đều phải cố gắng suy tính.

Dù sao hắn cũng chẳng phải bản thân Thường Bình, không cách nào căm

phẫn thay hắn, càng không cách nào lo lắng sợ hãi, chịu đựng những điều
giày vò thế này thay hắn.

Mà sau khi Tiết Dương được thả ra, quả nhiên hắn lại bày kế trả thù.

Chẳng qua lần này, thù hắn trả không hề dính lên trên thân Hiểu Tinh Trần.

Hiểu Tinh Trần xuống núi một mình, không thân nhân, chỉ có một người

bạn tốt kết giao sau khi xuống núi, gọi là Tống Lam. Lúc đó vị Tống Lam
này cũng là một danh sĩ Đạo môn, tính tình rõ ràng kiêu ngạo, hướng gió
đánh giá cũng tốt. Hai người đều muốn tự lập môn phái, khinh truyền thừa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.