MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 299

Hóa ra là quy luật làm và nghỉ đáng sợ của cái tên người nhà họ Lam kia

phát huy tác dụng. Ngụy Vô Tiện bị cắt đứt câu hỏi gặng, nhìn nóc giường,
nói: "Chúng ta không thể vừa nghỉ ngơi vừa nói chuyện phiếm sao?"

Lam Vong Cơ: "Không thể."

... Thôi được, có cơ hội sẽ chuốc say Lam Vong Cơ tiếp, sớm muộn cũng

hỏi ra thôi.

Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm, ngươi cởi cho ta đi. Ta đã đặt trước hai

gian phòng, chúng ta không cần phải chen chung một giường đâu."

Lam Vong Cơ duỗi tay tới, mò mẫm trong chăn một hồi, bắt đầu chậm

rãi cởi áo hắn. Ngụy Vô Tiện quát lên: "Được rồi! Được rồi! Không phải
cởi cái này!!! Ừ!!! Được! Ta nằm, ngủ!!!"

Trong bóng tối, hoàn toàn tĩnh mịch.

Lặng im chốc lát, Ngụy Vô Tiện lại nói: "Cuối cùng thì ta cũng coi như

biết tại sao nhà các ngươi cấm rượu rồi. Một chén ngã, tửu phẩm còn tệ
nữa. Nếu như người Lam gia uống say rồi ai cũng như ngươi, nên cấm. Ai
uống đánh kẻ đó."

Lam Vong Cơ nhắm mắt lại, nhấc tay bịt miệng hắn.

Y nói: "Suỵt."

Một hơi của Ngụy Vô Tiện bị chặn ở ngực và giữa môi răng, đẩy không

ra, ép xuống không xong.

Thật giống như từ sau khi trở về, mỗi lần hắn muốn trêu chọc Lam Vong

Cơ như trước đây, cuối cùng đều biến thành tự làm tự chịu.

Không phải chứ?! Rốt cuộc thì sai sót chỗ nào?!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.