Bởi vậy, ngươi chịu thiệt là cái chắc rồi. Còn nữa, ngươi nhìn Kim Lăng
xem. Ngươi nhìn nó xem."
Lam Vong Cơ: "Kim Lăng thế nào."
Ngụy Vô Tiện gõ gõ ngón tay trỏ lên bàn, nói: "Cảnh Nghi nhà ngươi nói
nó tính đại tiểu thư, đúng là không nói sai. Điêu ngoa tùy hứng, há miệng ra
là làm người ta mích lòng, thò tay ra là chọc trúng tổ ong. Nhiều lần như
vậy, nếu không có ngươi và ta che chở, nó đâu chỉ là bị thiệt thòi thôi, e là
đến cả vụn xương cũng bị nuốt hết rồi."
Tuy là chủ ý khi hắn nhắc tới chuyện nhỏ nhặt này vốn là lừa Lam Vong
Cơ, nhưng đây cũng là lời trong lòng hắn. Nói một hồi, Ngụy Vô Tiện liền
không kiềm được: "Mỗi lần nó ra ngoài săn đêm, toàn là đi một thân một
mình. Không tính cậu nó. Bên cạnh lại chẳng có lấy một đứa bạn cùng lứa
ngang hàng đi theo tiền hô hậu ủng. Chúng ta trước đây..."
Như là nhớ đến cái gì đó không vui, hàng mày nhọn của Lam Vong Cơ
khẽ nhíu, thế ngồi càng nghiêm chỉnh hơn nữa.
Thấy thế, Ngụy Vô Tiện sửa lời: "Được rồi, là ta, ta trước đây. Ta trước
đây chẳng giống vậy."
Lam Vong Cơ lạnh nhạt nói: "Đó là ngươi. Cũng đâu phải ai ai cũng như
ngươi."
Ngụy Vô Tiện: "Thế nhưng trẻ con đứa nào cũng ưa náo nhiệt, thích
nhiều người mà. Nếu chẳng phải làn này đúng lúc gặp mấy đứa nhà ngươi
đang cùng truy tra chung một chuyện, chắc hẳn nó cũng sẽ lỗ lỗ mãng
mãng bị người ta dẫn dụ xông vào thành Nghĩa một mình thôi. Hàm Quang
Quân."
Hắn để chén rượu xuống, nghiêng thân về phía trước, nhìn chằm chằm
vào mặt Lam Vong Cơ, nói: "Ngươi nói coi, thằng bé Kim Lăng này có