Hắn biết đối với hai chị em một mắt nhắm mắt mở, một chủ động chìa
tay giúp đỡ này, đều là mạo hiểm rủi ro rất lớn. Đúng như Ôn Tình nói, Ôn
Triều nếu đã quyết định muốn diệt trừ ai, Ôn Tình chưa chắc đã cản được,
không chừng bản thân còn bị liên lụy. Nói cho cùng tính mệnh người khác
chung quy vẫn kém máu mủ ruột thịt của mình.
Giang Trừng trên đầu cắm kim, ngủ mê man ba ngày. Xương cốt và
ngoại thương trên người đều dưỡng tốt, chỉ còn lại đầy vết tiên kỷ không
tiêu tan được, còn cả kim đan không tụ về được.
Ngụy Vô Tiện cũng suy nghĩ ba ngày.
Ba ngày sau, Ngụy Vô Tiện tạm biệt Ôn Ninh, cõng Giang Trừng đi một
đoạn đường, đến chỗ một người gác rừng mượn một gian phòng nhỏ. Lúc
này mới nhổ cây kim trên đầu Giang Trừng xuống.
Một lát sau, Giang Trừng mới mở mắt.
Tỉnh thì tỉnh, nhưng cũng không nhúc nhích, ngay cả trở mình hỏi một
câu "Lại là đâu đây" cũng không them nói. Không ăn cũng không uống,
như thể một lòng tìm chết.
Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi thực sự muốn chết phải không?"
Giang Trừng nói: "Sống cũng không báo được thù, không bằng chết đi,
không chừng còn hóa thành lệ quỷ được."
Ngụy Vô Tiện nói: "Từ bé ngươi đã được làm lễ an hồn, sau khi chết rồi
cũng không hóa thành lệ quỷ được đâu."
Giang Trừng nói: "Nếu đằng nào cũng không báo thù được, thì sống hay
chết có khác gì đâu."
Nói câu này xong, hắn liền không mở miệng nữa.