MA THẦN HOÀNG THIÊN - Trang 1347

Rất nhanh đánh trống lảng, Anh Vũ nhìn Lạc Tấn đang lao lên mà vỗ

đùi cái đét, giọng điệu tràn đầy tán thưởng. Nhưng mà lời nói của hắn nói
ra lúc này, vào tai Lạc Tấn chẳng khác gì trêu tức, đổ thêm dầu vào lửa,
khiến cho hắn càng thêm điêm cuồng hơn.

Ngược lại với Lạc Tấn, đám thủ hạ của hắn lúc này mặc dù thê thảm

không thể tả, nhưng lại không dậy nổi một chút tức giận cùng ý chí chiến
đấu nào. Toàn bộ nhao nhao chạy trốn, khi phát hiện ra không thể thoát
khỏi Phong Nguyên trận. Chúng gần như lâm vào tuyệt vọng, chỉ còn cách
ôm đầu trốn khỏi đám phù lục đang bạo nổ.

Liên miên phù lục cứ như thế bạo tạc, đem một đám người đánh cho

thê thảm, tiếng la hét thảm thiết không ngừng vang lên. Thậm chí toàn bộ
tòa nhà ăn đều rung lắc dữ dội, như muốn sụp đổ bất cứ lúc nào. Nếu chẳng
phải có Phong Nguyên trận ngăn cách phần lớn năng lượng, thì nơi này có
khi đã hoàn toàn trở thành bụi phấn.

Phía bên ngoài nơi này đã sớm tập trung rất đông người xem, không

ngừng vang lên tiếng nghị luận, tiếng kinh hô sợ hãi.

Cứ thế diễn ra, mãi cho tới hơn ba mươi phút sau, tiếng la hét bên

trong mới ngừng lại. Kết giới của Phong Nguyên trận biến mất, Hoàng
Thiên cùng Anh Vũ tiêu sái mà ra, vẻ mặt như cực kỳ thỏa mãn, ha ha cười
nói.

Phía sau hắn, hơn chục cái thiếu niên xơ xác, đầu tóc trọc lốc không

còn một mảnh, quần áo cũng cháy trụi, từ trên xuống dưới một màu đen xì
bốc khói. Nếu như trên người bọn hắn có thứ gì không bị cháy đen, thì
chính là đôi mắt cùng hàm răng trắng bóc, sáng rực rỡ dưới ánh đèn.

Tình cảnh này khiến cho mọi người xung quanh đều không tự chủ

được mà lui bước về phía sau, hít vào một hơi khí lạnh vì sợ hãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.