MA THẦN HOÀNG THIÊN - Trang 1390

sờ nhìn ngắm vùng đất mới và bản thân vừa tiến tới.

Thinh không rực rỡ, một cái mặt trời lơ lửng trên đỉnh, tỏa ta từng tia

khí tức thần bí và thâm ảo.

Trước mặt hắn quang cảnh không còn sương mù, không còn sự mông

lung mơ hồ nữa, mà trở nên rực rỡ và rõ nét. Bầu trời không một gợn mây,
đại địa mênh mông, sơn mạch chạy dài, miên man rộng lớn.

Lẫn trong rừng hoang rậm rạp, từng tảng cực lớn phế tích ngổn ngang

đổ nát, bị phủ kín bởi dây leo và rêu phong, toát ra vô tận khí tức xa xưa,
thê lương và hoang phế đến cực cùng. Nhìn những mảnh công trình đổ nát,
những kiến trúc hoang tàn còn sót lại, hoàn toàn có thể đoán được nơi này
đã từng tồn tại đỉnh cao văn minh, thậm chí còn vượt qua Thiên Nguyên đại
lục vô số lần.

Quả thực không biết vì lý do gì mà một nền văn minh rực rỡ như thế

lại bị hủy diệt, trở thành một mảnh thế giới tan hoang thế này, bị vứt bỏ
trong dòng sông lịch sử.

Thẫn thờ nhìn khung cảnh phía dưới, Hoàng Thiên trong lòng tự dưng

nổi lên cảm giác buồn vô cớ. Hắn đang nghĩ, Nguyên Giới… sẽ có một
ngày cũng trở nên hoang tàn như thế. Chiến tranh sắp tới, chính là điềm báo
đầu tiên cho tương lai đó, là sự giãy dụa của sinh linh trước thềm tận thế.

Quỷ cầm tiếp tục hướng phía trước bay đi, hơn nửa ngày sau mới

dừng lại trên đầu một mảng phế tích.

Đây là một tòa cự cung rộng lớn, ít nhất cũng phải lên tới mấy chục

dặm phạm vi. Một cỗ khí cơ khó hiểu không ngừng ẩn hiện, khiến cho
người ta có cảm giác thần thánh tôn sùng, dù cho nó hiện tại chỉ là một
đống đổ nát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.