MA THẦN HOÀNG THIÊN - Trang 1541

cũng thế cả mà thôi, bởi vì thứ mà hắn quan tâm nhất trên cuộc đời này, đã
vĩnh viễn rời xa hắn.

Giọt nước bay bay, khắp đất trời một màu u ám.

Gió rét miên man, từng đợt quấn trên vai gầy.

Hắn… cô đơn.

Giữa tinh không mờ ảo, ánh sáng từ những ngôi sao xa lập loè chiếu

rọi, lại thêm từng tinh điểm dìu dịu bay bay khiến cho không gian nơi đây
thực đẹp, óng ánh tựa như buổi đêm ở một sơn thôn nhỏ bé.

Hắn là một tên thanh niên trẻ tuổi, có lẽ không quá đôi mươi. Một thân

trường bào hắc sắc, đứng thẳng tắp vươn mình trong tinh không lạnh lẽo.
Mái tóc dài bạc trắng để xoã trên vai, thi thoảng có vài sợ nhẹ bay trong
gió, vờn quanh khuôn mặt. Đôi mắt trầm tĩnh, mang theo chút gì đó tang
thương vạn cổ, thậm chí còn có cả sự mỏi mệt, sự cô đơn và bất lực, thứ
cảm giác mà đáng lẽ không nên có ở một người trẻ tuổi như hắn.

Lặng người nơi đó, hắn như đang kiếm tìm điều gì, như đang đợi

người nào đó. Nhưng hắn tìm không ra, hắn đợi không đến, mãi mãi vẫn là
như thế.

Nơi phương xa sóng lãng vụt qua, ánh sáng như mưa lộn xộn bay bay

trong không khí, thời không thông đạo chớp mắt mở ra, một cái thân ảnh từ
hư không nhẹ nhàng xuất hiện, sải bước ra ngoài.

Thân thể vạm vỡ, mắt sáng như sao, tay cầm nhật nguyệt, chân đạp

thiên hà. Kẻ tới không ngờ lại là Hỗn Thế Thiên Vương. Đại chiến qua
không biết bao nhiêu thiên kiêu của vạn cổ vạn thời không, Đấu Trường
Hỗn Độn một lần nữa truyền tống hắn đi tìm đối thủ mới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.