MA THẦN HOÀNG THIÊN - Trang 16

lương. Trên khuôn mặt mơ hồ đó, khóe miệng hắn như nở một nụ cười, có
mãn nguyện, có hạnh phúc, có cay đắng, có hối hận, có đau thương.

Trên đùi hắn có một con thú non đang nằm, ánh mắt non nớt tràn đầy

sự hiếu kỳ cùng ham muốn nhìn về phía hư vô xa xăm, nhìn về một thế giới
mà ngày nào đó, nó sẽ được khám phá.

“tiểu tử! Ngươi có biết hư không là gì?”

Tiếng thì thào văng vẳng trong không gian, khiến cho cả vòng xoáy

luân hồi phải rung chuyển. Con thú nhỏ thu hồi ánh mắt, khẽ quay đầu, vẫn
là khuôn mặt mơ hồ ấy, vẫn là nụ cười ấy. Người đàn ông không hề mở
miệng, nhưng thanh âm của hắn vẫn phát ra, vang vọng trong chốn hư vô
này.

“Hư không là không có gì! Là cái không thực có! Nó từ tâm mà khởi

sinh, từ tâm mà tận diệt. Vũ Trụ vô bờ, Thương Mang vô tận, cái ngươi
thấy là thực khi ngươi nghĩ hữu, là giả khi ngươi nghĩ vô. Một khi ngươi
nghĩ vô, dù cho ngươi có đi nhanh thế nào, đi tới bao lâu chăng nữa, ngươi
cũng không thể tới cái chốn hư vô đó được, bởi nó là vô. Nhưng nếu ngươi
nghĩ hữu, ngươi không cần phải đi tìm, nó đã bên cạnh ngươi rồi, ngay
trước mặt, bởi nó là hữu. Nhất niệm hóa hư không, hãy nhớ! Hãy nhớ.”

Thú nhỏ như hiểu như không, chỉ thấy nó ánh mắt lấp lánh, vẫn tràn

đầy hiều kỳ và ham muốn nhìn về hư vô. Chỉ khác là ánh mắt đó đã có
thêm chút gì đó kiên định, chút gì đó quyết tâm.

“Đi đi! đi về nơi thuộc về ngươi”

Một lần nữa thú nhỏ thu hồi ánh mắt, lại quay đầu nhìn hắn, có chút gì

đó luyến tiếc, không nỡ. Nó ngồi đó không biết qua bao lâu, nhìn chằm
chằm vào khuôn mặt ấy, như muốn khắc ghi thật sâu từng đường nét vào
tâm trí, người đã ở cùng nó suốt vô tận tuế nguyệt, như một người cha.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.