MA THẦN HOÀNG THIÊN - Trang 17

Nhưng càng nhìn lại càng mơ hồ, càng nhìn lại càng không rõ, chỉ có một
đôi mắt không bao giờ mở, một nụ cười không bao giờ ngưng.

Cuối cùng thú nhỏ cũng quyết định, nó cọ cọ cái đầu nhỏ bé của mình

vào hông người đàn ông, rồi dùng miệng cắn vào gấu áo hắn, khẽ lay như
một hành động thay cho lời từ biệt. Sau đó nó nhảy khỏi đùi người đàn ông,
hướng về phía hư vô mà nó luôn mơ ước ngày nào đó sẽ đi tới, không hề
ngoái đầu dù chỉ một lần. Bóng dáng nhỏ bé của nó xa dần, xa dần, rồi hòa
vào trong sắc màu tang thương của năm tháng.

“Thiên Phương...! Nàng có thực… phải không?”

oOo

Mặt trời xuống núi, nắng vàng cuối chiều trải dài trên khắp không

gian, những tia nắng yếu ớt của hoàng hôn len lỏi qua những ngôi nhà tranh
tuềnh toàng của một sơn thôn nhỏ, tạo nên một bức tranh thôn quê màu
vàng óng ánh mà ấm áp, yên bình đến khó tả.

Trên đường lên núi nằm phía sau thôn có hai người, một lớn một nhỏ,

bóng của họ được ánh nắng chiếu vào trải dài trên sườn núi. Người lớn là
một thiếu phụ chừng hai lăm, nét mặt đẹp đẽ khôn xiết, đôi mắt trong như
nước hồ thu, tròng mắt đen nhánh mỹ lệ càng làm say lòng người. Y phục
của nàng không hoa mỹ nhưng trên người vẫn tỏa ra một phong vận thành
thục cao quý mà không phải ai cũng có. Tay phải nàng xách một giỏ tre
nhỏ, tay trái thì nắm lấy tay đứa bé, đôi mắt hiền hậu nhìn nhi tử của mình.

Đứa bé bên cạnh nàng chừng mười tuổi, tuy thân thể gầy yếu, nhưng

khuôn mặt lại thập phần tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, đôi mắt lanh lợi.

- Mẫu thân! hôm nay người dẫn con lên núi làm gì vậy?.

Bỗng nhiên đứa bé ngẩng đầu lên hỏi thiếu phụ, đôi mắt lấp lánh trông

rất hoạt bát. Người thiếu phụ nhìn nhi tử của mình âu yếm nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.