MA THẦN HOÀNG THIÊN - Trang 1610

Mà trung tâm của ba mươi sáu viên phật châu không ai khác chính là

tiểu hoà thượng, đang mỉm cười rất hoà ái nhìn tới.

Hơn hai năm thời gian trôi qua, nhưng dường như nó chẳng có gì thay

đổi. Vẫn là bộ dáng của một tên nhóc mười tuổi, cao chẳng tới một mét hai.
Vẫn là một bộ cà sa cũ và đôi chân để trần, thập phần bình dị và đơn giản.

Nhưng mà, lúc này đây tuyệt đối không có ai nghĩ rằng nó đơn giản

cả. Bởi vì nó không những có thể ngăn chặn được Túc Đạo Long, mà còn
có thể khiến cho hắn thụ thương không nhẹ. Đây là một điều đáng sợ cỡ
nào? Nhất là đối với một tên nhóc có độ tuổi như nó, càng khiến cho người
khó lòng mà tin được.

- Tiểu đầu trọc, ngươi muốn cùng chúng ta đối đầu?

Cố gắng kìm nén lại kinh sợ trong lòng, Túc Đạo Long gằn giọng quát

lên. Dĩ nhiên, hắn không hề nghĩ tới một tên nhóc tưởng chừng vô hại lại
có thể mạnh đến mức này. Nhưng đã lỡ đâm lao đành phải theo lao, hắn đã
quyết định đứng về phe Bạch Khôi, dĩ nhiên sẽ không thể dễ dàng bỏ
xuống như thế.

Cũng vì nguyên nhân này mà hắn nói “chúng ta” thay vì “ta”, kéo chặt

thêm Bạch Khôi về phe của mình.

Nghe thấy hắn quát lớn, tiểu hoà thượng nhất thời ngẩn ra một lúc,

giống như đang rất ngạc nhiên vì điều gì đó vậy. Một lát sau nó thoáng cau
mày, đưa tay xoa xoa cái đầu trọc lẩm bẩm một mình.

- Không có hiệu quả à? Hừ hừ, mẹ nó! Sư phụ lại bốc phét gạt ta rồi,

tức chết mất… a… a… a… a.

Dậm chân mấy cái xuống đất, nó vì giận quá mà thở phì phì như bò

mộng. Sau đó trợn mắt nhìn về phía Túc Đạo Long mà nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.