MA THẦN HOÀNG THIÊN - Trang 1797

Lâm Dương sắc mặt vốn đang bình tĩnh khi nghe thấy cái tên Minh Vi

thì chợt biến, có chút thấp thỏm nhìn thoáng chung quanh. Khi trông thấy
mười tám vị Thánh Vương nhìn mình với ánh mắt cổ quái, hắn mới ho
khan một tiếng, hiên ngang nói:

- Nàng xuất quan từ khi nào, tại sao không ai báo cho ta biết? Hừ hừ!

Hay cho một cái hộ pháp, phá quan xuất thế mà không có đến thỉnh an Lâm
Dương ta, quả là vô pháp vô thiên.

Lâm Dương khí phách mười phần, nhưng lời nói lọt vào tai của mười

tám vị Thánh Vương lại trở thành cái gì đó rất không bình thường. Chín vị
nữ tử thì tựa tiếu phi tiếu, có vài người còn bụm miệng để không khiến
mình cười thành tiếng. Còn chín vị nam tử thì nhìn hắn với ánh mắt có vài
phần cảm thương, tựa như đồng cảm cho một kiếp người bi ai vậy.

Khắp phiến tinh không trên kia, có ai là chẳng biết tới con hàng Lâm

Dương này nổi tiếng sợ vợ. Bên ngoài khí phách hiên ngang bao nhiêu,
trong nhà lại co đầu rụt cổ bấy nhiêu, chỉ còn thiếu đội Minh Vi hộ pháp lên
trên đầu mà bái. Nay Minh Vi hộ pháp đột phá cửa ải thành công, tu vi
không còn thua kém hắn nữa thì quả thực trời cũng không cứu được hắn
nữa rồi. Ấy thế mà bây giờ hắn vẫn còn đối với người ngoài trang bức, thật
là không dám nghĩ đến hậu quả đây.

Nhận ra mình trang bức nhầm người, Lâm Dương có chút mất hứng

vội vàng lái qua chuyện khác, nhưng vẫn cố tỏ ra cao thâm mạt trắc:

- Các ngươi trở lại nói với Minh Vi hộ pháp, ba ngày sau khi chủ mẫu

đã bình tĩnh lại thì hãy để cho nàng rời đi. Là người có lý trí, ta tin tưởng
nàng sẽ không phạm vào sai lầm ảnh hưởng đến kế hoạch của chủ nhân
đâu.

Mặc dù biết Lâm Dương đây là cố tình đánh trống lảng, nhưng mười

tám vị Thánh Vương lại không dám lơ là chút nào, đều nghiêm túc gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.