MA THẦN HOÀNG THIÊN - Trang 184

- Cha… Mẹ… hai người giờ ở đâu?

- Hoàng Vân… đệ sao rồi… đừng giận ca nhé?

Hắn siết chặt hai bàn tay, cúi gục đầu, mái tóc dài đen nhánh xõa

xuống, phất phơ trong gió. Trên khóe mắt dường như đã từ lâu lắm rồi,
hôm nay lại ầng ậng nước, hắn khóc.

Từng làn gió nhẹ nhàng thổi qua, ngọn đèn dầu lập lòe rồi vụt tắt, cả

căn phòng trở nên tối om. Chỉ còn hắn đứng bên cửa sổ, ánh trăng rọi
xuống xuyên qua khe cửa để lại một cái bóng người đen xì. Không khí quả
thực có chút quỷ dị.

- Cút!

Giọng hắn có chút tức giận, quát lên.

- Hừ, đường đường một thân nam nhi lại khóc lóc như đàn bà, giết

ngươi quả thực làm bẩn tay ta.

Một thanh âm lạnh lẽo vang lên, ngay sau đó trong căn phòng xuất

hiện ba cái bóng đen, trên tay mỗi người đều cầm trường đao sáng loáng.

- Buồn cười lắm sao?

Hoàng Thiên vẫn giữ nguyên tư thế, chỉ là hắn không còn khóc nữa,

chút cảm xúc vừa nãy từ khi ba tên này xuất hiện đã biến thành phẫn nộ rồi.

Một tên trong bọn cười lạnh, đang định nói gì đó thì sắc mặt chợt biến.

Hoàng Thiên không biết tự lúc nào đã xuất hiện trước mặt hắn, một chưởng
vỗ vào giữa ngực.

Một luồng nguyên lực hùng hậu nóng rát lan tràn phá tan phòng ngự

của hắn. Cả cơ thể như một chiếc diều đứt dây lao về phía cửa phòng, nặng
nề nện lên đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.