MA THẦN HOÀNG THIÊN - Trang 2151

Âm thanh như vang lên từ tận cửu u địa ngục, giữa hắc động hỗn độn

mịt mù ấy bỗng nhiên trồi lên một mầm cây.

Xanh biếc một màu, mầm cây mang theo sức sống bừng bừng vô biên,

thoáng chốc ngợp tràn bốn phương tám hướng. Một tiếng phượng hót oanh
trời, quang ảnh tiên thiên lượn lờ thần thánh. Đôi lá mầm đung đưa trong
hỗn độn, mơ hồ còn ngưng tụ lên vài giọt sương mỏng manh lạnh giá.

Hình thái của Phượng Hoàng Niết Bàn hoả không phải hoả, mà lại là

một mầm cây.

Niết bàn, như thế nào được gọi là niết bàn?

Niết bàn, chính là dập tắt nhưng cũng là bùng cháy.

Niết bàn, là tử diệt nhưng cũng là phục sinh.

Vạn cổ xa xưa, khi mà kỷ nguyên tiên thiên đi tới thời kì lụi tàn, chư

thần Thượng Cổ như ánh mặt trời sắp tắt lúc hoàng hôn, leo lắt và tuyệt
vọng đến vô cùng. Phượng Hoàng thân là thần thú tiên thiên, làm sao thoát
được hạo kiếp thiên địa này. Trong phút giây thiên địa tận diệt ấy, nó chỉ
biết mang theo khát vọng cầu sinh trở về nơi khai nguyên của bản tộc, nổi
lửa và thiêu rụi chính bản thân mình.

Nhưng rồi tiên thiên qua đi, hậu thiên lại tới. Từ đống tro tàn nguội

lạnh đó, một ngọn lửa sinh mệnh lại lần nữa bùng cháy lên, tuy rằng không
rực rỡ nhưng lại ngập tràn sinh cơ, âm ỉ vĩnh hằng theo tuế nguyệt. Đến
một ngày nọ, ngọn lửa đã lớn lên, đốt lên sinh mệnh, thắp lên linh hồn, đem
phượng hoàng tái sinh về với thiên địa, rực rỡ trong ánh bình minh của thời
đại mới.

Tử rồi lại sinh, dập tắt rồi lại bùng cháy, nhân gian xưng ngọn lửa ấy

là Phượng Hoàng Niết Bàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.