MA THẦN HOÀNG THIÊN - Trang 2841

Con sinh vào lúc bão đi qua

Gió giật trời giông tốc mái nhà

Mẹ con gồng mình trong tiếng sấm

Để con chào đời, khóc với hạt mưa sa…

Nhưng rồi, có thứ gì mà tồn tại mãi mãi. Đại Việt nên thơ hùng vỹ, đã

sớm chìm vào quá khứ xa xăm, để còn lại bây giờ chỉ là những mục nát,
đấu tranh, sợ hãi, lo âu và lụi tàn.

Bởi vì một ngày kia, trời vỡ.

Vỡ toác làm đôi như niềm tin của con người lúc ấy, đánh nát cả những

mộng ước trẻ thơ, và hy vọng của dân tộc đó. Chỉ nhớ hôm ấy cả nhân gian
chìm trong hắc ám, nền trời tăm tối toác ra vết rách chạy dài, như là mở
mắt. Đất nước, non sông oằn mình chảy máu, có cả máu của những con
người bé bỏng vô năng.

Nhìn lên bầu trời đang vỡ toác, không ai biết là có chuyện gì xảy ra,

chỉ có thể vô lực chạy trốn, hoặc là hướng thương thiên quỳ lạy khẩn cầu.
Nhưng dù có chạy, có cầu đến đâu, tai ương vẫn như thường ập xuống.

Thế rồi, cha mẹ đều ra, trăm ngàn thần linh hiện thế, hoảng sợ nhìn lấy

trời cao. Trời vỡ, ai mà chẳng sợ? Tiên thần, cũng thế cả mà thôi, bọn họ
đơn thuần cũng chỉ là sinh vật, làm sao đối đầu được trời cao. Nhưng sợ, lại
không có một người bỏ trốn, bởi bọn họ đã nhìn thấy con dân mình đằng
xa, bất lực, khổ đau, gào thét.

Trời sập có cha nâng, trời tan có mẹ đỡ.

Có lẽ, chính là vì khoảnh khắc ấy, mà nhân gian đời sau vẫn luôn lưu

truyền câu nói đó. Hàng trăm ngàn bóng hình bay thẳng lên trời, bé nhỏ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.