MA THẦN HOÀNG THIÊN - Trang 2842

nhưng đối với trăm triệu con dân thì to lớn vô cùng. Bởi bọn họ gánh trời,
bọn họ đỡ đất, bao bọc cho con dân của mình.

Không gian nứt vỡ, thời gian tàn phá. Những vết gãy nứt càng ngày

càng trở nên hung hăng, đổ ập lên đầu hàng trăm ngàn cường giả đang điên
cuồng bổ khuyết. Nhưng càng bổ khuyết, thì vết nứt càng to, rạch trời càng
lớn. Vô số hào quang màu trắng từ rãnh trời bay ra, bao phủ lấy toàn bộ
mấy trăm ngàn vị tiên thần đó, khuất bóng.

Mọi thứ cứ thế trôi qua, tưởng chừng như vô tận. Trời ngày càng thêm

bất ổn, cha mẹ cũng chẳng thấy ra, tiên thần càng là tuyệt tích, cho tới một
ngày, thiên khung chảy máu.

Sâu xa trong vết nứt, một tiếng đứt gãy kinh thiên vang lên không

khác gì đại đạo vỡ nát, khiến toàn bộ bầu trời xuất hiện mưa to, khiến thế
gian chìm trong màn máu đỏ suốt mấy năm trời, hừng hực, nóng bỏng, và
thê lương.

Vết rách trời cũng vì mưa mà dần sụp xuống, đổ ập nơi chân trời hắc

ám, trả lại cho con dân một thinh không trong vắt, lành lặn như chưa từng
vỡ nát.

Đại nạn qua đi, mà không có một ai vui mừng cho nổi, vì cha mẹ và

tiên thần đều không có một người quay về. Nhân gian ứng kiếp, có cha mẹ
đỡ thay, tiên thần gánh hộ, bọn họ đã vì con dân mà chịu chết, đắm mình
vào dòng chảy của thời gian, phủ bụi trong quá khứ mịt mờ.

Đại Việt, cũng từ khoảng thời gian đó mà không có tiên thần, chỉ còn

tu sỹ. Một nền văn minh tu chân dần dần hiện thế, bắt đầu gây dựng lại nên
từ đổ nát. Những đứa con lớn dần, đồng nghĩa là chúng sẽ dần thay thế đi
những người cha mẹ già đã khuất bóng.

Lịch sử lu mờ họ, thời gian tàn phá họ, xoá đi cả những kỷ nguyên hào

hùng của đấu trời mở đất, không còn là những lý thưởng bảo hộ con dân,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.