MA THẦN HOÀNG THIÊN
Đỉnh Kiên
Chương 3: Ly Biệt
Bên trong sơn thôn, làn khói trắng mơ hồ bốc lên từ trong một căn bếp
đổ nát. Hoàng Thiên đang loay hoay nướng mấy củ sắn cho bữa trưa, mặt
mày lấm lem trông đến thảm. Khói bếp bay nghi ngút khiến hắn ho sặc sụa,
nước mắt nước mũi tèm nhem. Lấy tay áo lau mặt, hắn nhìn Hoàng Vân
đang đùa nghịch ngoài cửa cùng Lan Nhi mà mỉm cười một cách chua xót.
Gần một tháng nay, cứ đêm về, Hoàng Vân lại mơ thấy ác mộng khiến
nó khóc lóc đòi mẹ. Hoàng Thiên dỗ dành mãi, hứa là mai sẽ dẫn đi tìm cha
mẹ nó mới chịu nín. Cứ mỗi lần thấy vẻ mặt háo hức vì sắp được gặp cha
mẹ của đệ đệ mình thì hắn lại không thể kìm được nước mắt.
Cầm trên tay hai củ sắn còn nóng hổi, hắn đi ra ngoài cửa bẻ cho
Hoàng Vân một nửa Lan Nhi một nửa. Nhìn về phía trước, Tuấn Kiệt đang
ngồi trên một gò đất, hai tay ôm gối, thẫn thờ nhìn về phía cửa thôn. Hắn
khẽ thở dài bước tới:
- Mau ăn đi cho nóng.
- Ừ! Cám ơn ngươi.
Ngồi xuống ngay bên cạnh Tuấn Kiệt, Hoàng Thiên ngẩng đầu nhìn về
phía xa. Hắn như quay về quá khứ, hắn nhìn thấy cha mẹ đang mỉm cười,
nhìn thấy bạn bè, thấy tất cả mọi người. Nhưng rồi những hình ảnh đó mờ
dần, nhạt dần, biến mất:
- Họ… đã đi xa rồi,