MA THẦN HOÀNG THIÊN - Trang 30

- Phải… họ đã đi rất xa!

- Một ngày nào đó… chúng ta có thể gặp lại họ không.

Cả hai đứa trẻ cùng im lặng, trầm mặc, bọn chúng biết đáp án, nhưng

không dám nói lên, đơn giản chỉ là… bọn chúng cần một hi vọng, một hi
vọng để tiếp tục sống, tiếp tục tồn tại trên thế giới này.

Trên nền trời đầy hôn ám, ba vệt sáng lao nhanh tới phía chúng khiến

bọn trẻ chú ý.

- Cái gì kia, sao băng ư?

Tuấn Kiệt ngước mặt lên nhìn, miệng lẩm bẩm.

- A! có người đang bay kìa!

Hoàng Vân đang ăn thì la lên, hai mắt sáng lên, vẻ mặt dường như rất

hứng thú.

Ba vệt sáng này chính là ba người tu sĩ khi nãy, khi bọn họ nghe thấy

Hoàng Vân nói thì hơi giật mình. Phải biết là tốc độ bay của họ rất nhanh,
đừng nói là người thường, cho dù là tu sĩ tu vi thấp nhìn vào cũng chỉ thấy
được vệt sáng bay qua. Vậy mà đứa trẻ khi nãy lại phát hiện là có người
đang bay. Đứa trẻ này… tuyệt không bình thường.

Ba người nhanh chóng hạ xuống sân đất nơi bọn trẻ, không hẹn mà

cùng nhìn về phía Hoàng Vân. Nhưng khi thấy Vô Danh không biết tự lúc
nào đã đứng mỉm cười bên cạnh đứa bé khiến ba người thu hồi ánh mắt.

- Bọn… bọn họ bay ư? Là tiên nhân sao?

Tuấn Kiệt run rẩy, nhìn chằm chằm vào ba người, biểu tình xúc động

mãnh liệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.