MA THẦN HOÀNG THIÊN - Trang 46

trầm đệ đệ vào lòng, hắn lại khóc, nước mắt chảy vào khóe miệng hắn đắng
chát. Không gian xung quanh bỗng chốc trở nên trầm lặng.

- Bá bá, chúng ta mau đi thôi!

Tiếng nói trong trẻo của Hoàng Vân vang lên phá tan đi sự tĩnh lặng.

- Được! chúng ta đi thôi!

Vô Danh cười cười tiến về phía Hoàng Vân, ôm nó vào trong lòng,

thân hình nhẹ nhàng lướt đi bay lên không. Hoàng Vân cúi xuống phía dưới
nhìn ca ca của mình đang đứng ở cửa miếu, vẫy vẫy cánh tay tạm biệt.
Bóng dáng đó xa dần, xa dần, rồi khuất sau làn mây mù mờ ảo của nền trời.

Hoàng Thiên nhìn bóng dáng đệ đệ xa dần, lòng trầm xuống, thì thào

nói:

- Có lẽ đệ sẽ trách ta, sẽ hận ta… nhưng một ngày đó đệ sẽ hiểu.

Xa xa như vang vọng lại một tiếng thở dài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.