MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 107

suýt nữa thì ngất xỉu, hồi lâu mới thở đều lại được.

Có điều bị đánh văng đi cũng không phải là quá tệ, hai người rơi lên

sườn núi, cách con rồng tương đối xa. Từ đằng này trông lại, thấy con rồng
mất mục tiêu, loay hoay xoay tại chỗ, thi thoảng gầm lên như sấm nổ, Lý
Huyền đâm nghĩ:

- Con này bị mù hay sao ấy nhì? - Nó sực tính ngộ, vội vàng quan sát

thật kỹ, thấy hai mắt rồng sâu hoắm, không có chút ánh sáng nào, chẳng
phải đúng mù thì còn gì nữa? Lý Huyền mừng rõ, liền cười sằng sặc - Thì
ra con rồng này bị mù.

Vừa nghe tiếng động, con rồng đã vụt ngoảnh đầu lại, tựa hồ phát hiện

ra vị trí của hai đứa trẻ. Lý Huyền vội chúi xuống nấp. Con rồng ngửa mặt
lên hít hít trong gió, đột nhiên vặn mình, nhanh như chớp phóng vụt về phía
chúng nó.

Lý Huyền rống to: “Nguy rồi!” và kéo Long Vi chạy hộc tốc sang bên.

Con rồng mù cả hai mắt, không trông thấy địa thế xung quanh, Lý Huyền
và Long Vi nấp sâu trong rừng, kể ra cũng chiếm được nhiều lợi thế. Nhưng
con rồng có thân hình đồ sộ, súc mạnh lại siêu phàm, bất luận cây to cỡ nào
bị nó quật trúng cũng gãy gập. Hai đứa bé cố công đến đâu vẫn không chạy
thoát được nó. Lý Huyền ngẩng đầu quan sát, rồi bảo:

- Chạy về phía tây!

Long Vi chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, đã bị Lý Huyền kéo ngoắt

sang hướng tây. Hai đứa bé chạy được một lúc, tốc độ của con rồng bỗng
chậm lại, nó hít hà đánh hơi xung quanh, tựa hồ không xác định được vị trí
của đối thủ nữa. Lý Huyền đắc ý cười bảo:

- Ta đã sớm nhận ra, con rồng này chỉ dùng khứu giác dế định vị kẻ

địch, vì vậy nếu ta đứng cuối gió thì nó sẽ không tìm thấy được nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.