MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 133

Trong bọn có một đứa vừa xấu xí khép nép vừa nhút nhát như con chuột,

Lý Huyền nhận ra ngay là Phong Thường Thanh, kẻ đã nhờ tài năng và
danh tiếng của nó mà vào được Ma Vân thư viện. Cứu Thường Thanh tuy là
một việc rất đáng tự hào, nhưng Lý Huyền hoàn toàn không muốn dây dưa
giao thiệp gì với nó.

Bốn đứa còn lại trông như chui ra từ một khuôn, ngay nụ cười trên mặt

cũng giống hệt nhau, chắc hẳn là anh em sinh bốn. Anh em sinh bốn là
trường họp khá hiếm gặp, nên Lý Huyền nhìn đi rồi, lại phải đưa mắt nhìn
lại.

Điều lạ lùng là, Lý Huyền cảm thấy như vẫn còn một người nữa, nhưng

không hiểu sao chỉ trông thấy có năm tên này mà thôi. Nó cẩn thận quan sát
mấy lượt, mãi mới tìm thấy một đứa nữa trong góc xa. Nếu không phải Lý
Huyền có đôi mắt tinh tường chuyên luyện Đối Nhãn thần công thì đúng là
không phát hiện ra kẻ thứ sáu. Thằng này ngồi chồm hỗm ở đó, có mặt mà
như không tồn tại, bộ dạng mờ nhạt, thậm chí chẳng ai chú ý thấy.

Lý Huyền lắc lắc đầu, chẳng đứa nào ra hồn người, rồi quay mình di về

Thái Lao.

Bốn anh em cùng mỉm cười chặn nó lại:

- Túc hạ, xin dừng bước!

Lý Huyền dừng bước.

Bốn anh em áo gấm khăn ngọc, tay đều cầm quạt gấp màu trắng, trên vẽ

núi sông đẹp đẽ. Cả bốn trông rất tuấn tú, mặt như dát ngọc, cử chỉ nho nhã
thanh tao, vốn dĩ rất ưa nhìn, nhưng Lý Huyền chỉ thấy chướng mắt.

Nó không phải là không thích người lịch sự, chỉ là không thích những

người ra vẻ lịch sự. Nó luôn cảm thấy phong thái con người là một thứ rất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.