MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 136

- Như thế... như thế kế cũng hợp lý.

Họ lắc lắc đầu đi vào hai gian phòng liền kề nhau, thu dọn xếp sắp một

hồi, rồi đưa hành lý của mình vào. Hành lý của họ lồng chà lồng chồng, một
nửa là sách, một nửa là bốn tấm gương đồng to khủng khiếp. Xem ra anh
em nhà này đều mê thích soi gương đọc sách.

Vì cả bốn đều họ Lư, nên Lý Huyền thầm đặt cho hai phòng của bọn họ

cùng một cái tên “Thái Lư”.

Sau đó, nó ném ánh mắt sắc lẻm vào Phong Thường Thanh, làm thằng

này tái mét mặt, không dám nói năng gì, quay đầu đi vào một phòng khác.
Cái đứa mà nếu không chú ý rất dễ bỏ sót kia cũng cúi đầu đi theo Phong
Thường Thanh.

Lý Huyền hài lòng đặt cho phòng chúng một cái tên “Thái Tố”.

Thái nghĩa là to, Tố nghĩa là tẩm thường. Thực tình Lý Huyền rất muốn

gọi thẳng bọn chúng là “tiểu tầm thường”, nhưng cần phải quan tầm đến
tính thông nhất. Thái Tố thì Thái Tố vậy, đằng nào nó cũng thầm biết bọn
chúng là tiểu tầm thường là được rồi.

Lý Huyền hài lòng quay về Thái Lao, cửa không buồn khép, nằm kềnh

ra giường. Có đối tượng để bắt nạt cuộc sống ở học viện này mới có chút ý
vị. Nó hài lòng chìm vào giấc ngủ, không ngờ chợp mắt chưa bao lâu, nó đã
bị hất lộn từ trên giường xuống dưới đất.

Lý Huyền choáng váng bò dậy thì thấy ba cô bé đang trùng trừng nhìn

nó, tay chống nạnh, bộ điệu dữ tợn. Nếu không phải cả ba đều xinh xắn
thanh tú, Lý Huyền sẽ tường là hung thần ác sát ở đâu đến. Nhưng dẫu họ
không phải hung thần ác sát, Lý Huyền cũng không muốn dây vào. Vì vậy
nó chẳng phí công nhiều lời, lại từ dưới đất bò lên, định trở lại giường ngủ
tiếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.