MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 155

Ăn cỗ đi trước, ai tìm được Lý Huyền, người đó có thể trở thành đại sư

huynh của khoá. Còn việc đấu với Lý Huyền liệu thắng hay bại... đâu thành
vấn đề?

Chẳng ai tưởng tượng nổi những lời cành cáo của Tử Cực lão nhân thực

chất đáng sợ biết nhường nào.

Càng gay go hơn là, khi Tử Cực lão nhân đưa ra những lời cảnh cáo đó,

Lý Huyền đã bỏ đi mất dạng, không nghe được lấy một chữ.

Lý Huyền uất ức ngồi trên vách núi đằng hậu sơn, trông xuống mây mù

bảng lảng bên dưới.

Dưới hẻm núi là một đầm nước lớn, sương mù dày đặc ùn ùn bay lên,

phủ kín cả một khoảng không gian, trông như cung điện nhà trời. Nhưng cái
nơi đẹp đẽ tuyệt vời này lại là nơi nguy hiểm nhất ở Chung Nam sơn. Bởi vì
theo truyền thuyết, đầm này ăn thông ra Đông Hải, trong đầm có độc long
ẩn nấp.

Thực ra không cần phải viện đến truyền thuyết, ngay từ tảng đá Lý

Huyền đang ngồi, cũng có thể trông thấy một hai cái vảy lấp loáng hiện ra
dưới làn nước trong đầm. Cái vảy phán chiếu ánh sáng, từ khoảng cách hơn
trăm trượng này trông đã to như miệng bát, thế thì con độc long phải lớn
đến ngần nào? Chỉ nghĩ tới một điểm ấy thôi cũng đủ khiến người ta không
rét mà run. Nhưng Lý Huyền chẳng buồn để tâm nửa rồi. Nó nhặt một hòn
đá, nhằm cái vảy ném xuống.

“Uôm”! Cùng tiếng gầm rú, một cái đầu rồng kềnh càng đội nước vọt

thẳng lên, lao tới vách núi. Lý Huyền giật bắn mình, may mà miệng vực
khá cao, đà phóng lên dẫu uy mãnh cũng không vượt được cả trăm trượng.
Chỉ có nước bắn tung tóe thì hất ướt hết người Lý Huyền. Nộ khí xung
thiên, thằng bé bèn nhặt đá ném thia lia xuống, chọc cho con rồng tức phải
điên phát cuồng, khiến nó liên tục quẫy động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.