MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 263

theo đường mòn đi thẳng lên đỉnh núi, tìm đến Thụy Lư5 của Tử Cực lão
nhân.

Thụy Lư là cái tên mà Lý Huyển đặt cho túp lều tranh cùa sư phụ nó.

Trong lều có chiếc chõng tre, cả ngày lão già nằm lì trên chõng, không gà
gật thì cũng thiêm thiếp, gọi Thụy Lư là thích hợp quá đi rồi.

Y như lẩn trước, Lý Huyền không gõ cửa mà đi thẳng vào lều. Qua khỏi

ngưỡng cửa, nó thấy trước mặt vẫn xuất hiện những hình ảnh lạ lùng, chỉ
khác ở chỗ bối cảnh lần này là biển lớn bao la, mấy chục Tử Cực đang bơi
lội, mỗi người một việc. Nối bật nhất là một Tử Cực áo trắng đang đấu với
quái vật toàn thân rực lửa trong vực sâu địa ngục.

vẫn như lần trước, Lý Huyền tìm đến Tử Cực lão nhân đang nhắm mắt

dưỡng thần. Nó vỗ bộp vào vai lão, hét toáng:

Lão già! Tôi đến học đây.

Ánh sáng và cảnh tượng nhộn nhịp xung quanh vụt tan biến. Tử Cực lão

nhân chậm rãi mở mắt:

Ô! Ngươi tự giác đi học, ta rất phấn khởi.

Lý Huyền chẳng buồn để ý đến lão nữa, kéo cái xe nhỏ đi xuống cầu

thang, vừa đi vừa nhắn lại:

Nội dung bài học lần này của tôi là đọc sách. Đọc xong tôi tự khắc ra.

Ông cứ tiếp tục ngủ đi, xin lỗi phá hỏng giấc mơ đẹp của ông.

Mơ? Ngủ? Lý Huyền nhìn nhận thế giới luân hồi của lão theo hướng đó

sao? Song ngẫm cho kỹ thì quả có tương đồng. Nếu bỏ qua sai khác giữa
hiện thực và hư ảo, thì luân hồi cũng là một giấc mơ... Tử Cực lão nhân
nhìn theo Lý Huyền, cái miệng bên dưới bộ râu dài toét thành một nụ cười:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.