MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 304

Ánh mát cô ngọt ngào như lọ đường, muốn nhấn chìm Lý Huyền trong

ấy. Đôi hàng mi cong cong tựa lưỡi câu muốn móc nó lên. Đường viền môi
mịn màng kéo dài tựa ngọn roi, móc xong thì quất đánh túi bụi. Bực thật!
Lý Huyền vội giũ đầu thật mạnh, tống hết những ví von lung tung ra khỏi
tâm trí rồi thở dài thườn thượt. Xem ra nó còn chưa hiểu thấu đáo con người
Tô Do Liên. Cô nàng này thiên biến vạn hóa, dẫu Đại La kim tiên giáng thế
cũng sẽ bị cô ta mê hoặc.

Tô Do Liên đương nhiên không biết Lý Huyền đang tẩn mẩn nghĩ ngợi

điều gì,

cô ngừng xoay, âu yếm khoác tay Lý Huyền kéo ra khỏi thư viện.

Một lần nữa, không cố chút khí phách nào, Lý Huyền trào máu cam.

Lần này họ đi rất xa, chắc phải cách trường đến mấy chục dặm, đi cho

đến khi sắc trời đen kịt, xung quanh vắng lặng, khung cảnh trở nên rùng
rơn, Tô Do Liên mới dừng bước. Nội đan của Xích Nhiễm Hỏa Long tỏa
sáng dìu dịu, giúp Lý Huyền nhìn được lờ mờ.

Đây... đây là một ngôi mộ to!

Mây sầu ảm đạm, gió lạnh tứ bề, quỷ khóc rấm rứt... đúng là một ngôi

mộ điển hình!

Lý Huyền gào lên, quay ngoắt đầu chạy ngược lại Một chiếc giày mềm

thò ra ngáng đường, Lý Huyền ngã dúi xuống theo tư thế chó ăn A La thần
lôi. Nó lồm cồm bò dậy. Ối’ sờ phải cái gì đày? Tròn tròn, trắng hếu, bên
trên có mấy cái lỗ... Lý Huyền rú vang:

- Sọ người! Sọ người!

Một giọng nói thảm thiết từ sau lưng vẳng tới:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.