MẠC NHẤT CHÂN TRỜI GÓC BỂ TÔI QUYẾT TÌM ĐƯỢC EM - Trang 111

ý với cô ta chỉ cần cô ta bắt đầu lại với chồng cũ, tôi sẽ giao đầy đủ tiền cô
ta muốn. Đúng hẹn, hôn ước được giải trừ. Tôi gặp được Đồng Đồng, ngay
từ đầu thằng bé đã nhìn tôi bằng ánh mắt rất đề phòng, không muốn đi cùng
tôi, tôi thật hèn khi uy hiếp thằng bé, nếu không theo tôi về nhà tôi sẽ không
cho thằng bé gặp lại mẹ. Bây giờ Đồng Đồng là điểm yếu duy nhất của Mạc
Nhất, cũng chính là cơ hội duy nhất của tôi. Mạc Nhất vẫn mềm lòng,
không cố gắng đuổi tôi đi, nhưng mà chỉ khách khí, làm tôi đau lòng. Tôi
nằm trên sàn tìm mọi cách để có được sự tha thứ của Mạc Nhất. Sáng sớm
hôm sau tôi tỉnh dậy nấu cơm, đây là lần đầu tiên sau 6 năm, lầu đầu tiên
đứng trong phòng bếp, cũng là lần đầu tiên sau 6 năm một lần làm cơm cho
Mạc Nhất, thật hạnh phúc, thật thanh thản. Tôi dùng gương mặt giống Đồng
Đồng như đúc này để lấy được chùm chìa khóa ở chỗ chủ nhà, chờ vợ cùng
con trai về nhà. Chỉ là Mạc Nhất tức giận, mỗi câu đều làm tim tôi đau như
dao cắt. Mạc Nhất hận tôi, hận tôi tàn nhẫn, hận tôi tuyệt tình. Mà điều càng
khiến tôi đau lòng là Mạc Nhất không muốn tin tôi, không tin tôi đã từng
nhớ cô ấy, không tin tôi đã yêu cô ấy. Cuối cùng, cô ấy chỉ liếc mắt một cái
rồi từ chối, một cơ hội cũng không có, Mạc Nhất thật sự không cần tôi. Đau
đớn tột cùng. Tôi lái xe thẳng về phía trước, nếu tai nạn có thể giảm bớt đau
đớn, vậy thì đi. Đâm thẳng vào cột điện tôi lại bị thiết bị bảo vệ ngăn không
bị thương, ngay cả chết cũng không thể! Một giọng nói nhẹ nhàng truyền
đến: “Bạn có chuyện muốn giãi bày, xin gọi số -----” tôi muốn nói hết, tôi
muốn nói cho người tôi yêu thương nhất, Mạc Nhất, tôi yêu em, tôi yêu em
như vậy!

Nói năng lộn xộn, tôi nói hết sự tàn nhẫn của bản thân, cùng tình yêu

khắc đến xương tủy tôi dành cho Mạc Nhất. Nước mắt cũng theo đó chảy
ra, nhớ lại quá khứ, rốt cuộc không trở về được. Không biết về khách sạn từ
khi nào, tôi nhốt mình lại trong phòng không để ý tới lời kêu gọi của Tiêu
Điệp lẫn những người khác. Rượu một chai tiếp một chai mở, thuốc một
điếu tiếp một điếu châm, không biết từ lúc nào tôi học hút thuốc với uống
rượu, chỉ biết lúc như điên như dại nhớ Mạc Nhất, lại hận chính bản thân
mình không kiên định, cùng bạn cùng phòng hút thuốc trên tầng thượng mà
hận một người con gái. Mê muội nhìn ra ngoài cửa sổ, một đám người nhộn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.