phẫn nộ và chua sót trong lòng. Không thể chuyện như vậy xảy ra một lần
nào nữa, khuôn mặt xinh đẹp đến nhường ấy mà lại bị người ta đánh đến
tím bầm, tôi ngồi xổm xuống bôi thuốc cho thằng bé, nước mắt rơm rớm.
Sau đó tôi đưa thằng bé tới trung tâm huấn luyện Tae Kwon Do đăng kí
học. Tôi không cho phép bất cứ kẻ nào bắt nạt thằng bé nữa, bị đánh cũng
chỉ có thể là kẻ bắt nạt nó.
Tới lúc nằm ở trên giường tôi mới ý thức được, những việc tôi làm hôm nay
chính là hành động của một người mẹ có con bị bắt nạt, nên mới tức giận
rồi thương tâm. Thì ra, tôi coi Tiêu Hà như con mình, dù chỉ hơn thằng bé
vẻn vẹn 9 tuổi. Nhưng thứ cảm giác đó thật tốt, cảm giác Tiêu Hà là con trai
tôi!
Mong con luôn trong tầm mắt của mình đó chính là tình cảm cuat người
mẹ, liệu có phải sai lầm không?
Một hôm ở lớp tôi đang viết lên bảng, chữ “Ngốc nhược mộc kê”
(Vỏ quýt
dày có móng tay nhọn)
lại viết lầm chữ “mộc” thành chữ “mục”
(Ngai
nhược mục kê: ngây như phỗng)
,Tiêu Hà vốn chẳng bao giờ giơ tay phát
biểu xây dựng bài bỗng nhiên hôm nay lại xung phong, cảm động quá,
đúng là không phụ công tôi, thằng bé cuối cùng cũng hòa đồng được với
lớp học.
“Cô giáo, cô viết sai rồi không phải chữ mục trong con mắt mà là chữ mộc
trong từ cây cối.”
Nụ cười trên môi tôi lập tức đông cứng, quay ngoắt người lại, tôi viết sai
thật, cuống quýt xóa đi, trong lòng vô cùng giận Tiêu Hà, Tiêu Hà, xem tôi
thu phục cậu như thế nào.
Tiêu Hà định gắp rau, tôi lấy đữa ngăn lại, đắc ý nhìn thằng bé, muốn ắn thì
tự tìm cách đi. Nó không gắp nữa chuyển sang món khác. Tôi lại tức giận
lại ngăn nó tiếp.
“Mạc Nhất, nếu em không nói, chẳng phải sẽ làm hại mọi người hay sao?
Cô cũng không muốn học sinh của mình đều học theo chữ viết sai của cô
phải không? Mạc Nhất quan tâm tới học sinh như vậy, sẽ không trách em
chỉ ra lỗi sai có đúng hay không? Mạc Nhất, em đói lắm rồi!”
Đói?! Sao thế được, đang tuổi ăn tuổi lớn, tôi đưa ngay đĩa rau cho thăng
bé, thúc giục nó ăn nhanh lên. Tới giờ đi ngủ mới chợt phát hiện, thì ra tôi