MẶC NHIÊN - Trang 39

Mặc Nhiên tổn thương, càng tổn thương. Thì tình cảm tôi dành cho cô

ấy càng nhiều, càng da diết.

Chỉ là sự cố gắng bù đắp những thương tổn mà người khác gây ra.

Nhưng càng cố, càng bất lực...

Bởi những thứ tốt đẹp không dành cho tôi...

Mặc Nhiên... là của người khác?

- Tử Hàn -

-----------------------------

“Một ngày nọ, khi tôi trở về nhà, Mặc Nhiên chẳng hỏi thăm tôi như

trước. Cô ấy lạnh nhạt với tôi và muốn tôi tránh xa cô ấy.

Cô ấy mệt mỏi với những điều tiếng xung quanh cô ấy, về tôi,

hoặc cái gì đó, khiến cô ấy tổn thương.”

Cô ấy nói điều đó, rồi rời bỏ Tử Hàn.

Tôi không biết tại sao tôi lại có thể kể về họ như thế. Viết cho
người ta đọc thứ dang dở chẳng đâu tới đâu.

Nhưng câu chuyện của tôi nó thế, vốn thế, mặc nhiên là thế.

“Người ta yêu nhau, thương nhau, đến một lúc nào đó họ sẽ
rời xa nhau. Chẳng cần lý do gì hết. Vì có lý do gì, thì người
ta cũng chỉ có một kết quả, không kém, chẳng hơn.”

“Tình yêu, cứ xa vời thế nào ý. Thật. Xa lắm luôn.”

“Hà Nội, ngày lạnh gió. Yêu thương hời hợt, chẳng thể buông,
không thể giữ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.