MẶC NHIÊN - Trang 60

Thi thoảng tôi và Mặc Nhiên giận dỗi nhau. Đôi khi là vì một lý do

rất dở hơi nào đó. Kiểu như... tôi chụp ảnh một cô gái rồi cười nói
với họ, hoặc cô ấy cười nói với người đàn ông khác mà bỏ quên tôi.

Chung quy lại cũng chỉ vì chúng tôi quá thương nhau, nên ích kỷ, giữ

đối phương làm của riêng cho mình.

Cũng có lẽ vì thế mà tôi chẳng giận cô ấy lâu được. Dù có chuyện gì,

tôi cũng có thể xuống nước xin lỗi, dù đúng dù sai, khi làm cô ấy

khóc, tôi đều thấy mình có lỗi.

Cô ấy thì... dù bướng bỉnh cứng đầu đến mấy, dù giận dỗi tôi

đến mấy, cũng chẳng thể bỏ rơi tôi được.

Khóc dài, nhớ tôi cô ấy lại gọi.

“Anh... ôm em.”

Chỉ một câu nói đấy thôi. Tôi thấy cả thế giới này sai.

Cô ấy đúng.

Rồi tôi lại mủi lòng, chẳng giận lâu được nữa.

“Chúng tôi cứ thương nhau như vậy.”

Mặc Nhiên về rồi.

“Hà Nội bé... tình người bát ngát.”

Tôi thì cứ cố giữ để mọi thứ cân bằng thôi. Đôi khi là quá sức.

“Liệu. Chúng tôi có là của nhau?”

- Tử Hàn -

-----------------------------

Hà Nội ngày hôm nay lạnh lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.