MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 122

10.

Không biết là chứng viêm phổi của bố chưa đến giai đoạn trầm trọng hay là
thuốc Penicilin quá công hiệu mà chỉ sau bốn ngày nằm viện, bác sĩ đã cho
ông ra viện. Ngay ngày hôm sau, cũng là ngày cuối tuần, Âu Khánh Xuân,
Lý Xuân Cường và Đỗ Trường Phát đột ngột rời khỏi Bắc Kinh bay thẳng
đến cố đô của chín triều đại - Lạc Dương.

Trước khi rời Bắc Kinh, Khánh Xuân đã theo sở thích của ông, đem mấy
cân chân gà hầm thật nhừ. Thực ra sức khỏe của bố đã hoàn toàn khôi phục,
cô không phải lo lắng đến chuyện cơm nước cho ông. Chẳng qua là cô
muốn chuộc lại cái lỗi sơ ý không chăm sóc bố trong mấy ngày trước.

- Con sẽ về nhanh thôi, nếu nhanh thì chỉ một vài ngày, chậm lắm cũng chỉ
bốn năm ngày. - Cô nói với bố.

- Con cứ đi làm chuyện của con. Bố đã quen với việc sống một mình rồi.

Kể từ ngày tốt nghiệp và được phân về đội cảnh sát, bố cô đã quá quen với
việc cô đi công tác đột xuất như thế này. Chiều hôm ấy, họ đã nhận được
điện thoại của Cục Công an Lạc Dương và quyết định xuất phát ngay hôm
ấy, đi máy bay cũng chỉ mất ba tiếng đồng hồ. Người ta đã phát hiện ra tung
tích của Hồ Đại Khánh tại Lạc Dương. Theo tin tình báo, có thể hắn sẽ có
một cuộc mua bán diễn ra vào sáng hôm sau. Ban đầu, Mã Chiếm Phúc
muốn cử nhiều người đến Lạc Dương để tổ chức vây bắt và nếu vây bắt
được thì sẽ áp giải Hồ Đại Khánh và cả đồng bọn của hắn về Bắc Kinh
bằng tàu lửa, nhưng vì thời gian quá ngắn nên chỉ mua được ba vé máy bay.
Do vậy mà Khánh Xuân, Xuân Cường và Trường Phát phải đi trước.

Khánh Xuân vội vã quay về nhà để hầm chân gà, đồng thời là để thông báo
cho bố biết mình đi Lạc Dương. Vừa rời khỏi nhà, cô lại nhận được tin
nhắn của cậu sinh viên Tiêu Đồng. Cô gọi điện cho anh. Tiêu Đồng nói, lần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.