MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 147

Thực tâm mà nói, ngày nào Khánh Xuân cũng cố nán lại hoàn toàn không
chỉ vì một hy vọng le lói là những trinh sát ngoại tuyến có thể phát hiện ra
một sự kiện đột xuất nào đó mà cái chính là cô không muốn về sớm để một
mình đối mặt với “căn phòng tân hôn” trống rỗng và cô quạnh ở nhà.

Do vậy mà ngày nào Xuân Cường cũng ra về rất muộn vì anh muốn ở lại
chờ đợi cùng với Khánh Xuân. Riêng Đỗ Trường Phát chỉ đủ sức chờ đến
ngày thứ tư thì không đủ kiên nhẫn và cũng thấy khó xử khi chờ đợi, ra về
từ rất sớm. Chỉ đến khi Xuân Cường hắng giọng gọi lại, anh mới cười một
cách tế nhị, nói: Tôi muốn giao phòng lại cho Tổ trưởng và Tổ phó!

Trường Phát vừa về, tin tức ngoại tuyến cũng vừa báo về. Khánh Xuân liếc
nhìn đồng hồ. Mới 6 giờ 30. Mấy ngày nay cô tỏ ra không vừa lòng lắm với
những trinh sát ngoại tuyến. Có điều họ không phải là người của đội hình
sự nên cô không thể lên tiếng chỉ trích. Theo lệ thường, cô chăm chú đọc
những dòng chữ hiện ra trên máy. Và theo thói quen, cô ghi chép tên tuổi
những người mà cô cho là đáng chú ý vào trong sổ tay. Một lát sau, cô nghe
thấy tiếng Xuân Cường kêu lên:

- Này, em xem đây là ai?

Cô nhìn thấy Xuân Cường đang cầm một tấm ảnh mà những trinh sát ngoại
tuyến vừa mới gửi về, bất giác giật mình kinh ngạc. Trong ảnh là gương
mặt của Tổng Giám đốc công ty Đại Nghiệp và một đôi thanh niên nam nữ
đang đứng bên cạnh một chiếc xe con bóng lộn, thoạt nhìn dung mạo và
tuổi tác dễ dàng nhận ra cô gái chính là con của Tổng Giám đốc, còn chàng
trai thì gương mặt trông có vẻ rất quen.

- Không phải là cậu nhóc ấy sao?

Xuân Cường chỉ cho Khánh Xuân gương mặt chàng trai và kêu lên kinh
ngạc. Không sai, chàng thanh niên đẹp trai ấy chính là cậu sinh viên mà cô
đã chăm sóc mấy đêm liền trong bệnh viện - Tiêu Đồng!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.