MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 149

12.

Khi hoàn toàn nhập vai, cậu nhất định phải quên chính mình!

Khi Tiêu Đồng đang nhâm nhi ý nghĩa của câu nói này, anh cũng đang chán
ngán với vai diễn của mình.

Mấy đêm liền, anh bị Lư Lâm Đông bắt buộc phải học thuộc lòng những gì
mà vị chuyên gia phụ đạo cho. Nhưng anh không biết phải làm sao để học
thuộc chúng theo yêu cầu, hơn nữa phải đọc cho trang trọng hùng hồn lại
càng khó. Ngay cả bản thân những diễn từ đã đủ hùng hồn khẳng khái rồi,
lại dùng quá nhiều dấu chấm than, theo Tiêu Đồng, chúng quá trữ tình, trữ
tình đến độ trống rỗng và thừa thãi. Vị chuyên gia phụ đạo mà Lư Lâm
Đông mời về lại không mấy bằng lòng về thành quả cũng như thái độ của
anh, không ngừng nhắc nhở là “phải quên mình đi để toàn tâm toàn ý nhập
vào vai diễn” khiến nhiều lúc anh có cảm giác “quên mình” đến độ trở
thành một kẻ điên loạn. Thảo nào những sinh viên đi ngang qua phòng
luyện tập của anh thường có vẻ mặt kinh ngạc khi vươn qua cánh cửa khép
hờ để nhìn vào bên trong, xem thử có kẻ nào đang phát điên!

Chủ đề hùng biện của anh là “Tổ Quốc! Mẹ của tôi”. Diễn từ là do Lư Lâm
Đông mời người viết, sau đó thông qua rất nhiều góp ý thay đổi của các
thầy giáo trong khoa, cuối cùng trở thành một mớ hỗn tạp của những từ ngữ
chính trị và bộc lộ tình cảm mang tính chất khẩu hiệu. Tiêu Đồng cay đắng
nghĩ, nếu có ai đó đem mẹ mình mà tung hô và cảm khái như thế này, nhất
định người mẹ ấy sẽ cho rằng, đứa con ấy không hề yêu mẹ chút nào.

Để thúc đẩy tính tích cực của anh, Lư Lâm Đông cứ đem chuyện phân công
sau khi tốt nghiệp và chuyện vào Đảng ra để thuyết phục anh. Nói thực
tâm, Tiêu Đồng không hề muốn được giữ lại trường và cũng không muốn
nhận công tác tại một cơ quan lớn. Anh cũng chưa muốn vào Đảng. Sau khi
tốt nghiệp, anh sẽ sang Đức. Nếu đã là đảng viên Cộng sản, việc làm hồ sơ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.