MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 216

Lúc này Tiêu Đồng chẳng khác nào một đưa trẻ bị người lớn hù doạ, vẻ sợ
sệt hiện rõ trên mặt. Khánh Xuân không trả lời bởi đúng lúc ấy, máy liên
lạc vô tuyến trên xe đã phát xuất những tín hiệu cảnh báo.

Họ chùm đầu vào cửa kính để nhìn ra ngoài. Có hai người, một trước một
sau đang tiến thẳng đến mục tiêu. Khánh Xuân hỏi Tiêu Đồng:

- Có phải là họ không?

- Chính là gã lái xe ấy!

Khánh Xuân lập tức lệnh qua điện thoại vô tuyến:

- Chú ý, mục tiêu đang di động, bám theo ngay!

Xe của Khánh Xuân cũng chẳng vội vàng gì mà bám theo, Tiêu Đồng kêu
lên lo lắng:

- Không phải việc của tôi, tôi muốn xuống xe!

Viên cảnh sát lái xe nói:

- Không kịp nữa rồi! - Khi anh nói thì chiếc xe đã từ từ lăn bánh.

- Để cậu ta xuống. - Khánh Xuân ra lệnh.

Lái xe đạp mạnh phanh, Tiêu Đồng mở cửa xe. Trong chớp mắt anh sắp vọt
xuống xe ấy, Khánh Xuân còn dặn theo:

- Tối nay đừng đến đó ăn cơm nhé!

- Đương nhiên rồi!

Câu trả lời của Tiêu Đồng chẳng khác nào câu nói của một người đã được
giải phóng khỏi nỗi sợ hãi còn đang vang lên thì chiếc xe đã vọt mạnh về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.