MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 215

- Tôi phải gọi điện để xin nghỉ. Thời gian này trường tôi kiểm tra gắt gao
lắm, nghỉ học sẽ bị trừ điểm thi theo tỷ lệ. Không khéo tôi không tốt nghiệp
được thì oan uổng quá!

Một cảnh sát hình sự ngồi trên xe nói:

- Không sao, nếu quả thật có ảnh hưởng đến việc tốt nghiệp của cậu, chúng
tôi có thể đến làm việc với lãnh đạo trường. Nếu bất đắc dĩ thì cậu cứ học
thêm một năm nữa vậy.

- Lưu ban à? Như thế thì tôi còn mặt mũi nào!

Khánh Xuân có vẻ nghi ngờ:

- Cậu cầm điện thoại của ai vậy?

Tiêu Đồng cười hi hi, nói:

- Âu Dương Lan Lan đưa cho tôi, té ra nó cũng phát huy tác dụng trong
việc phá án của mọi người. Cú gọi vừa rồi cho chị là tôi dùng nó đấy.

Khánh Xuân chộp lấy chiếc điện thoại, tắt nguồn rồi đưa cho Tiêu Đồng:

- Nghe đây, sau này nếu muốn liên hệ với tôi, cậu không được dùng chiếc
điện thoại này. Cậu làm sao biết được là bọn chúng đã cài hệ thống nghe
lén hay là đã móc song song với một máy khác? Cậu dùng nó để liên hệ với
tôi khác nào tự tìm cái chết? Thậm chí những cuộc gọi đi của cậu còn lưu
lại trong máy cũng là một mối hiểm họa khôn lường.

Nghe Khánh Xuân nói, Tiêu Đồng nhìn chiếc điện thoại đang cầm trên tay
mà sắc mặt trắng bệch như đang cầm một quả lựu đạn đã mất chốt an toàn:

- Liệu họ đã biết chưa nhỉ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.