MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 232

Khánh Xuân đang đứng bên đường, mặc bộ quần áo màu trắng và che chiếc
ô màu đỏ. Hai màu trắng đỏ nổi bật trong làn mưa xối xả khiến Tiêu Đồng
lờ mờ nhận ra là cô cũng đã cố ý trang điểm cho mình. Sau khi lên xe, cô
gấp dù và nói bâng quơ: Cậu chạy xe nhanh thật! Câu nói vô tình của
Khánh Xuân lại làm cho Tiêu Đồng cảm thấy đó là một sự quan tâm thân
thiết nên cười nói:

- Tôi sợ chị không thèm chờ.

Khánh Xuân quay người quan sát Tiêu Đồng, nói:

- Ái chà, trông giống một thân sĩ trí thức quá!

Câu nói này cô dùng tiếng Anh, đương nhiên là muốn nói đến bộ com lê
của Tiêu Đồng. Anh cười, không biết phải nói thế nào. Khánh Xuân lại hỏi:

- Trưa nay cậu giận tôi có phải không?

- Không có đâu!

- Trưa nay tâm trạng tôi không được tốt lắm, do vậy mà có nói mấy câu
nặng lời với cậu, đừng để tâm nhé.

- Không đâu, không đâu! Cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì? Là tôi sai phải
không?

Hình như Khánh Xuân rất khó trả lời câu hỏi của Tiêu Đồng nên hỏi lại:

- Bọn họ nói trao đổi hàng, cậu căn cứ vào cái gì mà nói đó là ma túy?

Tiêu Đồng nheo mắt nói:

- Không phải là chị đã bảo là bọn chúng buôn bán ma túy đó sao? Vậy thì
bọn chúng trao đổi hàng gì?

Khánh Xuân dở cười dở khóc, thở dài nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.